Tố Nhiên nói thẳng, vừa mở miệng liền nói luôn mục đích với Tố Tâm.
"Kiến Văn đã lấy danh nghĩa của anh ấy đưa đi lễ vật rồi, tôi thì không đi được, dù cho cô không ở, tôi đi... Sẽ khó tránh khỏi để cho người khác lấy ra so sánh, đem cả cô và tôi đều rơi vào hoàn cảnh lúng túng."
Tiếng nói của Tố Tâm trong suốt bằng phẳng, bằng phẳng khiến cho Tố Nhiên bất ngờ.
Im lặng chốc lát, Tố Nhiên đối mặt với tiếng nói bằng phẳng của Tố Tâm mà thở phào nhẹ nhõm, cũng thành thực mở miệng: "Nói thật, cô nói không đi, tôi rất vui! Tôi gọi điện thoại cho cô, hoàn toàn là vì mẹ!"
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn qua cảnh vật như nước ngoài cửa xe, đem cửa kính xe buông ra một chút, gió mát thổi tới, khiến cho Tố Tâm tỉnh táo không ít, chỉ là khó tránh được làm cho điện thoại có thêm tạp âm.
Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến chú Hồ đang nhìn kính chiếu hậu để xem mình, Tố Tâm nhìn thẳng vào phía trước...
Chú Hồ bận bịu thu hồi ánh mắt, trong lòng thấp thỏm.
Điện thoại của Tố Tâm ám muội không rõ, chú Hồ cho rằng Tố Tâm là cùng tình nhân cũ gọi điện, trong lòng mơ hồ do dự không biết có nên gọi cho Phó Kiến Văn nhắc nhở một chút hay không.
"Tôi biết." Tố Tâm nói.
"Không có chuyện gì khác, tôi cúp đây..."
Tố Nhiên thẳng thắn dứt khoát, Tố Tâm cũng nói gặp lại rồi cúp điện thoại.
Đem điện thoại di động cất vào trong túi xách, Tố Tâm đem kính xe thăng lên.
Đèn đỏ.
Xe con dừng lại, ngoài cửa xe... Ánh mặt trời chiếu lên quảng trường, vừa vặn màn ảnh khổng lồ cũng đang phát ra một đoạn video, bên trong rõ ràng là Phó Thiên Tứ.
Tố Tâm có phần bất ngờ, hạ cửa xe xuống.
Bên trong màn ảnh khổng lồ, Phó Thiên Tứ đứng ở trên đài...
Tuy rằng Tố Tâm không nghe được Phó Thiên Tứ nói cái gì ở trên đài, nhưng đột nhiên Tố Tâm cảm thấy căng thẳng, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, tìm kiếm Phó Thiên Tứ - "lão đại thành phố A", đập vào mắt chính là một tin tức với lượng xem vô cùng khủng.
@ lão đại thành phố A: Không biết đoạn này có thể sớm được truyền ra hay không...
Tố Tâm mở video ra, đồng thời đem cửa xe đóng lại.
Phó Thiên Tứ cầm micrô đứng ở trên đài, chỉ những vết thương trên mặt mình, không nhanh không chậm mở miệng: "Những vết thương này chính là cha tôi không cho phép tôi tham gia chương trình mà đánh tôi, hơn nữa giám đốc Sở Tầm của đài truyền hình lại hết sức phối hợp với cha tôi, muốn đem tôi đuổi ra khỏi tổ tiết mục, không cho phép tôi tiếp tục tham gia tiết mục! Mặc dù sau đó tôi không biết người chế tác của chương trình tìm giám đốc Sở để nói cái gì, cho nên hiện tại tôi còn có thể đứng ở trên sân khấu này, nhưng theo tôi suy đoán... Coi như là tôi có xuất sắc hơn nữa thì chắc chắn số sau tôi cũng không thể tiếp tục xuất hiện!Cho nên mọi người không thể nghe tôi hát nhiều hơn nữa rồi, có thể nghe một bài chính là một bài! À đúng rồi, người chế tác của chúng ta là lão Vương!"
Phó Thiên Tứ đột nhiên nhìn xuống dưới đài kêu một tiếng, Microphone còn đang bên mép, Phó Thiên Tứ đã hướng về dưới đài đi tới, cười híp mắt nói: "Tới tới tới... tôi mang mọi người đi làm quen với người chế tác, chính là lão Vương! Lão Vương này, tuyệt đối là lão Vương đứng đắn!"
Trên khán đài, khán giả bởi vì lời nói khôi hài của Phó Thiên Tứ mà phát ra một trận tiếng cười.