"Vậy quay đầu lại em sẽ hỏi ý kiến của Phó Thiên Tứ một chút!" Tố Tâm để điện thoại di động xuống, tiếp nhận chén canh mà Phó Kiến Văn đưa tới, nói cám ơn, "Cảm ơn!"
Nhìn xem những mảnh rong biển thật mỏng bên trong chén canh, không biết làm sao Tố Tâm lại nhớ tới quà giáng sinh mà Phó Kiến Văn đưa cho cô.
Tố Tâm cảm thấy có phần xấu hổ, tầm mắt đã rơi vào trên điện thoại di động, đầu óc không tự chủ tưởng tượng tới dáng vẻ của Phó Kiến Văn khi mặc bộ quần áo kia sẽ như thế nào.
Gò má Tố Tâm nóng tới mức mà trước đây chưa từng có.
Tố Tâm cảm giác bản thân mình đã hoàn toàn bị Phó Kiến Văn làm hư rồi, bây giờ cô đã không phải là cô trước kia nữa rồi!
Tố Tâm ngậm vào cái thìa, xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.
Tốc độ tim đập cũng nhanh hơn, nội tâm rồi lại rục rà rục rịch không nhịn được nghĩ xem Phó Kiến Văn mặc bộ quần áo đó sẽ ra sao.
Cơm nước xong, Phó Kiến Văn đau lòng hôm nay Tố Tâm mệt ở trên giường muốn chết rồi, cho nên để cho cô nghỉ ngơi, còn Phó Kiến Văn đi thu dọn bát đĩa.
Tố Tâm ngồi ở trên ghế sa lon, rướn cổ lên nhìn về phía trong phòng bếp, mặc dù không có nhìn thấy Phó Kiến Văn, nhưng có thể nghe được tiếng bát đĩa va chạm vào nhau phát ra những tiếng kêu leng keng ở bên trong liền biết Phó Kiến Văn đang bận rộn!
Tố Tâm yên lòng, hai chân cuộn tròn ở trên ghế sa lon, mở phần mềm mua sắm ra, tìm kiếm quần áo tình thú một đêm dành cho nam.
Những kẻ cơ bắp ăn mặc vải vóc ít đến đáng thương, hoa lệ đẹp đẽ đập vào mắt Tố Tâm làm cho Tố Tâm cảm thấy con mắt của mình muốn mù.
Nam giới ăn mặc thể loại này, quả thực không có bất kỳ vẻ đẹp có thể nói!
Kẻ cơ bắp ăn mặc viền ren, hai cái dây lưng nhếch trên bờ vai, mặt sau chính là trống không...