Phó Kiến Văn gật gật đầu, sau đó mới nói: "Lúc trước Khương thị bị phá sản, ta cho ông một con đường sống, liệu có phải khiến cho ông có hiểu lầm gì rằng tôi vì tình cảm cha con rồi hay không! Giúp ông một lần... chẳng qua là bởi vì đền đáp ân huệ cuối cùng với người bà quá cố kia."
Người bà mà trong miệng Phó Kiến Văn nói ra, chính là bà ngoại của Phúc, người đã nuôi lớn Phó Kiến Văn...
Trong ngực Khương Trình Viễn đau nhức, bị đả kích đến nỗi đứng không vững.
Khương Trình Viễn muốn lừa gạt mình rằng đây là vì trả thù ông ta cho nên mới nói như vậy, nhưng sâu trong cặp mắt kia của Phó Kiến Văn, thẳng thắn khiến cho Khương Trình Viễn không dám nhìn.
Phó Kiến Văn nhìn thấy chiếc xe con của Khương Trình Viễn dừng ở cửa biệt thự, bên ngoài còn có tài xế, anh hỏi: "Cần tôi để tài xế của ông đưa ông đi bệnh viện không!"
Bên trong tiếng nói hoàn toàn không có bất kỳ sự quan tâm nào.
Khương Trình Viễn lắc lắc đầu, trong tầm mắt chính là khói bụi màu trắng xanh mà Phó Kiến Văn vừa hút thuốc.
"Chỉ là gặp đứa trẻ một lần, cái gì ta cũng không nói được không!" Ngữ khí của Khương Trình Viễn gần như thỉnh cầu.
Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, không lên tiếng.
Anh chỉ liền đứng ở dưới mái hiên, đưa mắt nhìn Khương Trình Viễn đi ra cổng, nhìn xem Khương Trình Viễn mở cốp sau của xe ra, lấy đồ chơi mà ông ta đã mua cho Đoàn Đoàn...
Khương Trình Viễn mang theo đồ chơi đứng ở cổng một lát, con mắt già nua nhìn xem Phó Kiến Văn, nhìn xong liền đột nhiên mất đi dũng khí bước vào biệt thự.
Ông ta đem món đồ chơi mua cho Đoàn Đoàn để ở trên trên cửa cổng, há miệng, cuối cùng cũng không nói gì liền lên xe rời đi.
Tố Tâm thấy Khương Trình Viễn đã đi, mở cửa từ trong nhà đi ra.