Tố Tâm sau khi về nước, quả thực khiến cho Phó Kiến Văn bất ngờ, chủ động khiến cho anh không khống chế được chính mình, cho nên tối ngày hôm qua làm ầm ĩ một trận.
Phó Kiến Văn mặc quần áo tử tế xong, quỳ một gối xuống ở trên giường, hai tay chống ở hai bên thân thể của Tố Tâm, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Lông mi Tố Tâm run rẩy, cảm giác được hai gò má có chút ngứa, cô gian nan mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn trước mặt mình, hai tay giơ lên ôm lấy phần gáy của anh...
Phó Kiến Văn không có phòng bị cho nên thân thể khẽ lảo đảo, hai tay chống ở trên giường sợ đè lên Tố Tâm, nhưng mà vẫn bị Tố Tâm kéo xuống kề sát ở trên gò má.
Nghiêng đầu, Tố Tâm dễ như ăn cháo hôn lên môi Phó Kiến Văn.
Tố Tâm như vậy, nhiệt tình khiến cho người kinh hỉ.
Phó Kiến Văn chống khuỷu tay xuống gối, một tay khẽ vuốt ve đỉnh đầu Tố Tâm, ôn nhu phối hợp hôn môi với cô.
Hai người thở hổn hển tách môi lưỡi ra, tiếng nói của Tố Tâm nhiễm lên một tầng khàn khàn mê người: "Anh phải đi sao!"
“Ừ, đi sớm về sớm! Buổi tối... Tuyệt đối không để em gối đầu một mình khó ngủ!" giọng nói thuần hậu quen thuộc của Phó Kiến Văn truyền đến, mang theo ám muội chọc người.
Lời nói đi kèm theo hơi thở của Phó Kiến Văn đảo qua chóp mũi của Tố Tâm, nhột khiến người ta run sợ, hai tay của Tố Tâm đang vòng quanh phần gáy của Phó Kiến Văn lần nữa nắm chặt, ôm chặt Phó Kiến Văn ở trước mắt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở phần gáy của anh, tham lam ngửi mùi thơm trên đó.
Thật muốn cứ vĩnh viễn cùng với Phó Kiến Văn như vậy, không tách ra nữa...
Nếu như nói, tình cảm cũng có nồng độ phân chia, đại khái bây giờ Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn đã đạt đến đỉnh của đỉnh, đáy mắt mỗi giờ mỗi khắc đều lộ ra quyến luyến đối với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn xoa xoa đỉnh đầu Tố Tâm, hỏi: "Không nỡ xa anh!"