Ở Dubai cùng Venice, cảm giác giống như là một giấc mộng, toàn là ác mộng.
Thậm chí hiện tại khi nghĩ đến những tháng ngày ở nước ngoài, Tố Tâm đều có loại cảm giác dường như đang nằm mơ.
Ánh mặt trời của tổ quốc, không khí của tổ quốc, co người của tổ quốc, bên tai đều là tiếng quốc ngữ, bên người vây quanh là những người quen thuộc, thật không là khiến người ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều...
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời long lanh ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ trắng mịn như là bị dát lên một tầng kim quang nhu hòa, tóc dài hơi cuộn màu đen tùy ý rối tung ở đầu vai, một bên khép ở sau tai, đường cong tinh tế ưu mỹ lộ ra, trắng trong thuần khiết mỹ hảo.
Phó Kiến Văn từ ngoài cửa đi vào, nhìn xem gương mặt tinh xảo của Tố Tâm, thấy nàng tròng mắt của cô là một mảnh nhu hòa, cả trái tim cũng mềm nhũn ra.
"Tiên sinh!" Dì Lý nhìn thấy Phó Kiến Văn, bà vội vàng đứng dậy gác lại hoa quả trong tay, kêu một tiếng.
Phó Kiến Văn gật đầu, đi tới trước giường Tố Tâm, thấy Tố Tâm nở nụ cười vui vẻ với mình, Phó Kiến Văn ngồi xuống một giường: "Ở lại viện quan sát một đêm, anh ở nơi này cùng em!"
"Em cảm thấy đã hết sốt rồi!" Tố Tâm giơ tay sờ sờ đầu của mình, "Nhiệt độ nếu như không thành vấn đề, em muốn trở về hơn, Đoàn Đoàn chắc cũng nhớ em rồi!"
"Cậu đừng làm rộn!" Bạch Hiểu Niên banh gương mặt nói Tố Tâm, "Bác sĩ cho cậu ở lại viện quan sát một đêm, khẳng định có đạo lý của thầy thuốc! Thân thể quan trọng! Rồi lại nói... bây giờ cậu cảm mạo nóng sốt, nếu như lây cho Đoàn Đoàn thì làm sao bây giờ!"
Sau lưng Lục Tân Nam, Đường Tranh cũng đi theo vào...
Vừa nãy bọn họ ở bên ngoài nói chuyện về tập đoàn Khải Đức, Đường Tranh mới biết Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đã xảy ra chuyện.