"Nhưng chồng của tôi, hiện tại đã không chạm vào những thứ này nữa rồi! Những thứ này đều giao cho người khác!"
Tố Tâm bình tĩnh nhìn qua Lý Mục Dương, ánh mắt của cô trong suốt, kiên định dị thường: "Chồng của tôi và anh không giống nhau! Anh cũng đã nói, chồng của tôi không giống anh, dù cho làm chuyện làm ăn nguy hiểm như vậy, nhưng chồng của tôi còn có đạo đức tối thiểu! Chồng của tôi và anh... Một chút đều không giống nhau!"
"Như vậy thì cô đã nguyện ý thừa nhận cô cùng tôi chính là người cùng một thế giới sao!"
Đi vòng một vòng lớn, vạch trần Phó Kiến Văn, Lý Mục Dương đã nghĩ để cho Tố Tâm thừa nhận bọn họ là người của cùng một thế giới!
Nhưng Tố Tâm lại lắc đầu kiên định: "Chúng ta không phải người của cùng một thế giới! Tôi và anh, Kiến Văn cùng anh, cũng không phải người của cùng một thế giới!"
Đối với sự mạnh miệng của Tố Tâm, Lý Mục Dương không có kiên trì biện luận, khóe môi anh ta vẫn mang theo ý cười, cặp mắt điển hình kiểu dáng Châu Âu càng ngày càng sâu thẳm: "Người ta đều nói, lừa gạt người khác thì dễ dàng, lừa gạt mình lại rất khó, chỉ mong trong lòng cô cũng cho rằng như thế!"
Hai người đứng tại chỗ giằng co, phảng phất định dạng hoàn chỉnh bình thường, nếu như không phải xung quanh có ong bướm bay lượn, thì mọi người đều sẽ cho cho rằng Tố Tâm cùng Lý Mục Dương chính là nhân vật trong bức tranh rồi.
A Triển đẩy cửa từ cửa nhỏ đi vào, bước nhanh chạy đến bên người Lý Mục Dương, một tay che miệng nói cái gì đó ở bên tai Lý Mục Dương.
Tố Tâm nhìn thấy một cái tay khác của A Triển treo ở trước ngực, nhớ tới trước đó Lý Mục Dương nói A Triển vì cứu mịn mà bị thương, cánh môi Tố Tâm hơi mấp máy, không biết có nên nói cám ơn hay không.
"Động tác nhanh như vậy!" Lý Mục Dương màu mắt Lý Mục Dương nặng nề nhưng vẫn giữ ý cười.
Tố Tâm mơ hồ có thể cảm giác được, đại khái là Cố Thanh Thành tới đón mình.