Phó Kiến Văn một tay cở cúc áo sơmi ra, một tay đem Tố Tâm kéo đến trước mặt, Phó Kiến Văn hỏi: “Muốn chụp sao!”
Tóp Tâm ngửa đầu nhìn qua con ngươi đen thui của Phó Kiến Văn, bên trong chiếu đến màu mắt như nước: “Có chút muốn.”
Phó Kiến Văn cởi áo sơmi xuống: “Mặc vào anh nhìn xem!”
Tố Tâm đưa tay tiếp nhận, áo sơ mi trắng, mặt trên còn có nhiệt độ cơ thể của Phó Kiến Văn, cùng mùi vị tràn ngập nam tính của anh.
Tố Tâm nắm chặt cổ áo, thăm dò hỏi: “Em mặc vào... sẽ không có chuyện đáng sợ phát sinh chứ!”
Đáy mắt cùng khóe môi của Phó Kiến Văn đều là ý cười không khắc chế được, một tay anh giữ ở eo nhỏ của Tố Tâm, một tay trượt đến bờ mông của cô, đem người kéo về hướng mình: “Em thử xem chẳng phải sẽ biết sao...”
Tay nhỏ của Tố Tâm vịn chặt cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn, cắn môi dưới, xem ánh mắt của anh, cô biết nhất định sẽ có, dù cho không ở thời điểm quay chụp, tối về sau nhất định sẽ có.
Tố Tâm nhìn xem áo sơmi trong tay, lại ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn, tay nhỏ đẩy cánh tay đang vây quanh mình của Phó Kiến Văn ra: “Vậy em đi phòng tắm đổi một chút!”
Phó Kiến Văn gật đầu.
Tố Tâm thay đổi áo sơmi của Phó Kiến Văn xong, đem tóc dài kéo ra, tùy ý rối tung ở đầu vai...
Cô nhìn mình trong gương, tóc dài đến eo, một bên khép ở sau tai làm lộ ra lỗ tai ửng hồng, một bên buông xuống ở trước ngực, mặc áo sơmi quá lớn trông cô có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.
Tố Tâm cau mày nhìn một chút, cảm giác mình đem áo sơmi cài từ trên xuống dưới, tựa hồ có chút quá mức ngay ngắn không đủ gợi cảm, cô mở cổ áo ra một viên, xoay người nhìn một chút lại mở ra thêm một viên nữa...
...