Tố Tâm nhìn qua một mặt bát quái của Bạch Hiểu Niên, nhẫn nhịn không để cho bên tai của mình ửng hồng, lông mày căng thẳng, cố ý banh gương mặt: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy đêm nào chúng mình cũng làm chuyện ấy!"
Tầm mắt của Bạch Hiểu Niên cố ý liếc nhìn về nơi phần gáy của Tố Tâm, nhíu mày cười xấu xa.
Tố Tâm tự kéo cổ áo của chính mình lên, sau đó cầm qua một cái gối ôm ôm vào trong ngực, làm bộ nghiêm túc xem chiếu bóng, không thèm để ý Bạch Hiểu Niên.
"Đừng không thừa nhận! Cậu xem cậu một cái mặt hoa đào lại có chút mệt mỏi, rõ ràng chính là được thoải mái đồng thời lại bị chơi đùa quá độc ác!"
Nơi này không có đàn ông ở ở, Bạch Hiểu Niên nói chuyện khó tránh khỏi không nể nang, cái gì cũng có thể nói.
Tố Tâm: "..."
"Cậu nói xem, tên khốn Lục Tân Nam kia rõ ràng là bạn tốt của Phó Kiến Văn, làm sao lại không giống nhau như vậy, tên khốn kia..." Bạch Hiểu Niên vừa nhắc tới Lục Tân Nam, mi tâm liền nhảy lên, "Hoàn toàn không có tí kỹ xảo nào thì cũng thôi đi, đã vậy còn yêu thích dùng bạo lực! Quan trọng nhất là còn không thèm nghe xem người khác nói cái gì! Luôn cảm thấy bản thân anh ta là đệ nhất thiên hạ, là vô địch thiên hạ!"
Tố Tâm: "..."
Nếu như có thể lựa chọn, Tố Tâm tình nguyện không muốn nghe chuyện chăn gối của bạn tốt của mình..
"Tâm, cậu có thể hay không để cho Phó Kiến Văn chủ giáo cho tên khốn Lục Tân Nam kia một chút!"
Tố Tâm vừa mới vừa bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thiếu một chút nữa đã phun ra ngoài, Tố Tâm một mặt nhìn Bạch Hiểu Niên tựa như nhìn quái vật: "Bạch Hiểu Niên cậu thật đúng là cái gì cũng dám nói! Nào có bạn tốt nào can thiệp vào cuộc sống chăn gối của bạn mình chứ...!"
"Thế này sao lại là can thiệp! Đây là để cho cuộc sống sau này của chúng ta càng thêm hạnh phúc hài hòa!" Bạch Hiểu Niên chỉ vào Tố Tâm, "Cậu có còn là bạn tốt của mình hay không vậy!"
"Không là bạn tốt! Đi thong thả không tiễn..." Tố Tâm trả lời đàng hoàng trịnh trọng.
Bạch Hiểu Niên: "..."