"Nếu có tức giận anh sẽ tức giận với Hứa phu nhân, sẽ không giận em! Huống chi Em còn nói mấy câu kia, anh đã bớt giận rồi" (lại có người sướng quá còn giả bộ nè)
Tố Tâm nhìn qua gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn ở bên cạnh, khóe môi nở nụ cười, cô dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, như là quyết định, mới đỏ mặt mở miệng: "Trừ phi anh có người khác hoặc làm chuyện gì có lỗi với em, bằng không Anh không nói ly hôn, em cũng sẽ tuyệt đối không nói ly hôn!"
"Thật sao!" Mặc dù câu nói của Phó Kiến Văn là câu nghi vấn, nhưng con ngươi thâm thúy rõ ràng không dấu nổi ý cười
"Vâng!" Tố Tâm mở miệng nói
Phó Kiến Văn dùng lực nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, đặt ở bên môi, hôn lên đầu ngón tay của cô: "Vậy cả đời này của em, đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh rồi"
Bên tai Tố Tâm ửng hồng, nhẫn nhịn ngượng ngùng càng dùng thêm sức nắm chặt tay của Phó Kiến Văn hơn: "Không trốn, anh muốn bỏ rơi em cũng không bỏ rơi được!"
Ánh mặt trời theo kính chắn gió chiếu vào bên trong, phác hoạ ra Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm chặt chẽ ở chung một chỗ, móng tay lộng lẫy thập phần khỏe mạnh của Tố Tâm phát ra tia sáng lấp lánh, hai con người kia như được trời cao chúc phúc, tốt đẹp khiến người ta muốn muốn vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này
Phó Kiến Văn đem xe lái đến một khu nhà cổ kính
Tố Tâm rất khó tưởng tượng, một nơi xa hoa truỵ lạc, nhà lầu mọc lên san sát nhau như ở thành phố B, lại còn sẽ có những nơi có kiến trúc cổ kính như vậy
Ngõ nhỏ quá chật, Phó Kiến Văn không có cách nào lái xe đi vào, chỉ có thể đem xe dừng gọn vào bên lề đường ở đầu ngõ
Không khí chung quanh, Tố Tâm có thể ngửi được loáng thoáng mùi hương hoa sữa
"Hình như em gửi được mùi hương hoa sữa"
Tố Tâm quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, rõ ràng bây giờ mới là tháng 6, tại sao lại có hoa sữa rồi!
Phó Kiến Văn cười trả lời: "Em biết nơi này tên gì không!"
Tố Tâm lắc đầu, con mắt bị tia sáng màu vàng chiếu vào không mở ra được, híp lại
"Bản hoa sữa "
Gió thổi qua, mùi hương hoa sữa càng thêm rõ ràng, mái tóc của Tố Tâm cũng bị thổi làm cho bay lượn Cô lại hỏi: "Bản hoa sữa! Nơi này nhà nào cũng đều có hoa sữa sao!"
Thân hình cao lớn của Phó Kiến Văn đứng ở trước mặt Tố Tâm, ngược chiều ánh sáng mà đứng để che đi những tia sáng chói mắt chui vào trong mắt Tố Tâm, động tác tưởng chừng vô tình nhưng lại là hữu ý, khớp xương bàn tay rõ ràng của anh giúp cô vén lại tóc rối ra sau tai, ngón tay quyến luyến ở trên lỗ tai đã có chút đỏ của cô
Tố Tâm không có né tránh, ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn
"Không phải nhà nào cũng trồng hoa sữa mà là hoa sữa được trồng thành một rừng ở bên sườn bản, không chỉ có hoa sữa, ở đây còn có một số món ăn đặc sản rất ngon"
Phó Kiến Văn dắt theo tay nhỏ của Tố Tâm, dẫn cô đi vào trong, giới thiệu với cô
Tố Tâm gật đầu: "Bây giờ cũng không phải là mùa hoa sữa, tại sao anh lại dẫn em tới nơi này!"
Phó Kiến Văn nghiêng đầu nhìn qua cái miệng nhỏ cùng chóp mũi của Tố Tâm, bên trên chóp mũi chính là con mắt to trong sáng, có vẻ đặc biệt xinh đẹp đáng yêu
"Ở đây có một người bà đã từng nuôi dưỡng anh "