Giọng nói của Diệp Tử Kỳ phẫn nộ, sau đó cô ta giơ tay che môi, mang theo tiếng khóc nức nở bi thiết kỳ cục: "Cũng bởi vì trong cơ thể con trai của tôi không có chảy dòng máu Phó gia các người, cho nên các người cứ như vậy liên hợp lại đổ oan cho con trai tôi! Các người cho là người một nhà chúng tôi chỉ có Phó gia các người! Diệp gia của chúng tôi cũng là có tên tuổi ở Hải Thành! Ở Hải Thành chúng tôi cũng không phải là không có nhà!"
"Tử Kỳ!" Giọng nói của Phó Thành trầm xuống, bên trong ngầm có ý cảnh cáo.
"Em nói sai sao!" Diệp Tử Kỳ quay đầu trừng mắt lên nhìn Phó Thành, nước mắt thẳng đi xuống.
Hầu kết Phó Thành nhẹ nhàng nhún, tựa như không đành lòng xem Diệp Tử Kỳ, tầm mắt nhìn về phía Phó lão phu nhân, mở miệng nói: "Mẹ, xin lỗi! hôm nay là sinh kỉ của chị gái mà lại huyên náo không vui như vậy, con mang Tử Kỳ cùng đứa trẻ đến khách sạn ở!"
Phó lão phu nhân chau mày: "Ở nhà ở thật tốt tại sao phải đi khách sạn ở!"
Nói xong, Phó lão phu nhân nhìn về phía Tố Tâm: "Tố Tâm, lần này cháu huyên náo có chút quá rồi!"
Sở Tầm liền đứng ở bên người Phó lão phu nhân, ánh mắt ý thức được khẽ hướng về trên lầu nghiêng mắt nhìn đi, chỉ lo Phó Kiến Văn xuống...
Phó lão phu nhân làm khó Tố Tâm, trong lòng cô ta không biết là sảng khoái sảng khoái đến mức nào.
Tố Tâm nhếch môi cười lạnh một tiếng, cũng không quan tâm đến lời nói của Phó lão phu nhân, cũng không quan tâm Phó lão phu nhân nghĩ gì về mình, cô chỉ nhìn thẳng vào Phó Thành: "Anh nói tôi vu oan cho con trai anh?"