Lục Tân Nam cầm lên một cái, lắp băng đạn cùng ống hãm thanh lên, dùng súng chỉ vào người đàn ông vừa nói là đến hưởng tuần trăng mật: “Nếu như mày nói đây là súng đồ chơi, tao liền nã một phát súng lên trên người mày thử xem, bảo đảm sẽ không để cho mày chết, muốn thử một chút không!”
Người đàn ông kia run run một cái.
“Hay là thật cực khổ các người vượt biển xa như vậy, đến Hải Thành giám thị chúng tao...” Lời nói của Lục Tân Nam vô cùng lương bạc, “Lục Tân Nam này không cách nào báo đáp, chỉ có thể đem đầu chó của các người đưa trở về tặng cho chủ tử của mấy người, để chủ tử tử mấy người biết rõ, Hải Thành không phải là nơi họ muốn làm gì thì làm!”
“Đem những bảo bối của chúng ta mang vào, để cho bọn họ hưởng tuần trang mật ở nơi này...” Lục Tân Nam nói xong như là nhớ tới cái gì, anh ta cười nói, “Còn có vợ của anh ta nữa, nếu đã là vợ chồng, hẳn là như keo sơn, trong anh có em, trong em có anh!”
Câu nói sau cùng của Lục Tân Nam rõ ràng hẳn là tình ý sâu đậm, có thể từ môi mỏng của anh ta phun ra, giống như là lưỡi rắn độc đảo qua phần gáy người, khiến cho người ta không rét mà run.
Rất nhanh, những bảo bối trong miệng của Lục Tân Nam đã được mang vào.
Sáu con chó săn ngửi được mùi máu tanh đã sớm không nhẫn nại được, nhe răng nhếch miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh khiến cho người sợ hãi.
Lục Tân Nam đưa tay sờ sờ đầu một con trong đó.
Vợ của người đàn ông ngoại quốc nói là tới hưởng tuần trang mật bị đẩy tới, người đàn ông đã không có khí lực, người đàn bà khóc lắc đầu, đối với sáu con chó dữ tràn đầy sợ hãi, cuộn tròn chân lui về phía sau.
Mấy người thủ hạ trực tiếp tóm phía sau cổ áo của người phụ nữ, mặc dù cô ta không có sợ đến rít gào, nhưng thân thể đã run kỳ cục.