“Con nếm thử! Nhìn xem nên chọn điểm tâm của nhà nào!” Lương Mộ Lan liếc nhìn tay của mình, “Tay mẹ dơ, sẽ không cho con ăn...”
Tố Tâm giật một tờ khăn giấy đưa cho Lương Mộ Lan, yết hầu căng đau nói không ra lời.
Lương Mộ Lan tiếp nhận khăn giấy, không ý thức đến Tố Tâm đưa khăn giấy chính là để cho bà lau mồ hôi, bà nắm khăn giấy trong lòng bàn tay, giục Tố Tâm: “Con mau nếm thử, chọn ra một nhà để mẹ nhanh chóng gọi điện thoại báo cho họ!”
Không xuất giá từ Tố gia, Tố Tâm càng không nói ra được.
Cô ngồi xổm quỳ gối trước khay trà, buông thõng con ngươi đỏ lòm, chọn một miếng điểm tâm, đưa đến bên môi, cái miệng nhỏ cắn một cái.
“Như thế nào!” Lương Mộ Lan hỏi.
Tố Tâm gật gật đầu, khóe môi mỉm cười, cũng không dám ngẩng đầu, sợ vừa chạm đến ánh mắt của Lương Mộ Lan, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
“Con lại nếm thử những nhà khác!”
Lâm Noãn thả điểm tâm trong tay xuống, lại cầm lên một miếng khác, đưa đến bên môi, còn chưa hé miệng, yết hầu liền căng đau không chịu được, cô nỗ lực mở to hai mắt không để cho nước mắt mình rơi xuống, nhưng há miệng như thế nào cũng không cắn được điểm tâm rồi.
Tố Tâm nắm thật chặt điểm tâm trong tay, cúi đầu chau mày, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ nện ở trên bàn.
“Làm sao vậy!” Sắc mặt Lương Mộ Lan trắng nhợt, cũng không đoái hoài tới tay mình bẩn, vội vàng đi tới ngồi xổm quỳ gối ở bên người Tố Tâm, khẽ vuốt ve sống lưng của cô, “Làm sao vậy Tố Tố! Là nơi nào không thoải mái hay là thế nào!”
Tố Tâm lắc đầu.
“Vậy làm sao!!” Lương Mộ Lan đem sợi tóc dính ở trên gò má của Tố Tâm vén ra sau tai, tiếng nói ôn nhu tràn ngập lo lắng, “Chỗ nào không thoải mái không phải nhịn!”
Tố Tâm lắc đầu lần nữa, cô gian nan nuốt một hớp nước miếng sau đó mới nói: “Không có mẹ, không phải con không có thoải mái, con chính là...”