Tố Tâm luôn luôn ôn hoà với tất cả công nhân viên ở tiểu khu, gương mặt cũng rất bình tĩnh, rất ít khi tức giận: “Bảo vệ của Phủ Thiên Loan thật có ý tứ, chó mèo gì đều thả vào trong tiểu khu!”
Quản gia Diệp: “...”
Khi nói xong lời này, Tố Tâm chính là nhìn về phía Diệp Tử Kỳ.
Nhưng... Bảo vệ cửa cũng cho quản gia Diệp vào rồi, quản gia Diệp luôn cảm thấy mình cũng bị mắng, nhưng vào lúc này ông ta thật sự là không để ý tới cái này, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn qua Phó Kiến Văn: “Tiểu thiếu gia!”
Bảo an bị Tố Tâm nói liền nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy mặt mày Phó Kiến Văn lạnh nhạt đứng ở đó, bảo an liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi Phó tiên sinh Phó phu nhân! Chúng tôi liền đem những người không có liên quan mời ra khỏi Phủ Thiên Loan!”
Nói xong, bảo an chuyển hướng về phía Diệp Tử Kỳ cùng quản gia Diệp: “Hai vị, mời hai vị theo chúng tôi đi ra ngoài!”
Lúc này, bởi vì Diệp Tử Kỳ ầm ĩ, đã có hàng xóm đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem náo nhiệt.
“Tôi không đi! Hôm nay các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời! Đem chồng tôi trả trở về!” Diệp Tử Kỳ sớm đã không còn cái gì gọi là dáng vẻ của thiên kim tiểu thư nữa rồi, thay vào đó là một bộ người đàn bà chanh chua thẳng giọng ồn ào.
“Được, để tôi cho cô một câu trả lời!” Phó Kiến Văn cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi về phía dưới bậc thang, giọng nói trầm thấp khiêu gợi, nhưng lại khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, “Chuyện cha cô không phải là con trai của Diệp lão gia... Không phải là ta làm!”
Động tác của Phó Kiến Văn không nhanh không chậm, quanh thân lộ ra khí thế tao nhã tôn quý, loại khí chất nảy sinh từ trong xương tuỷ, ép người không thở nổi.