Phương Ngôn ngẩn ra: "Nhưng năm đó cô không có mang thai qua..."
"Chị Phương, kỳ thực đại chúng đối chân tướng cũng không phải quan tâm như vậy, bọn họ ưa thích chính là bọn họ thấy được gì, rồi cùng nhau bàn luận đúng sai một chút, như vậy đối với bọn họ mà nói là đủ rồi, chỉ cần tôi đứng ra chính mồm thừa nhận, đại khái cũng sẽ không có ai đi tra cứu!"
Tố Tâm nhớ tới Đoàn Đoàn cõng lấy ba lô nhỏ, một thân một mình đến đài truyền hình tìm cô.
"Lúc trước đứa nhỏ này một thân một mình đi tới đài truyền hình tìm tôi, vừa thấy mặt tôi đã gọi tôi là mẹ, rất nhiều đồng nghiệp cũng đều thấy được!"
Vừa thấy mặt cô Đoàn Đoàn liền nhào tới khóc lóc gọi mẹ, quả thực khiến cho Tố Tâm giật mình, lúc đó rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy đều giúp Tố Tâm báo án, nói sợ là con cái nhà ai đi lạc, bây giờ nói Đoàn Đoàn chính là con ruột của Tố Tâm, nhất định sẽ có người tin.
Dù sao, nửa thật nửa giả cũng khiến người ta khó mà phân rõ.
"Lời nói như vậy, cô nhất định sẽ bị công kích, không có cách nào tránh khỏi..." Phương Ngôn lo lắng.
Tố Tâm nhếch môi cười chua xót cười, đáy mắt không có một tia buồn bực đều không có, cô cầm cốc cà phê lên, nắm chặt, ánh mắt nhìn về phía Phương Ngôn, con ngươi trong suốt sáng sủa: "Chị Phương, những năm này tôi cũng đã quen với những lời bàn tán như vậy rồi, khả năng là lợn chết không sợ nước nóng, đứa trẻ kia chắc cô chưa từng thấy, nhóc có một đôi mắt sáng nhất trên thế giới này, nhóc gọi tôi là mẹ, vậy nên khi nhóc còn chưa có năng lực chịu đựng, tôi phải giúp nhóc che gió tránh mưa..."