"Cô ấy khác với những người con gái khác." Phó Kiến Văn không nóng không lạnh, khoé môi như có như không ẩn hiện nụ cười.
"Đúng là không giống nhau, theo như tôi điều tra,Tố Tâm ở đài truyền hình xưa nay không ai có thể đụng chạm, đặc biệt khó điều tra, vì cô ta quá khôn khéo." trong lời nói của Lục Tân Nam lộ ra vị chua chát, "Hoá ra cậu thích kiểu mèo hoang nhỏ như vậy... Hay là cậu thích cảm giác làm khó một người phụ nữ, để cô ta tìm tới tận cửa, dâng tới tận miệng cậu!"
Phó Kiến Văn không nói gì, đôi mắt xa xăm thâm trầm.
Một chiếc xe chạy đến, Tố Tâm không để ý đường bước chân đi xuống, đưa tay vẫy xe...
"Tố Tâm!"
Hạ Hàm Yên hô một tiếng, nhưng không thấy Tố Tâm quay đầu lại.
Dòng nước lạnh lẽo bắn ướt giày Tố Tâm, nhưng cô nóng lòng muốn thoát khỏi tầm nhìn của Phó Kiến Văn, lại không phát hiện, tận đến lúc lên taxi, nhiệt độ trong xe nóng lên, cô mới phát hiện giày của mình ướt sũng, đôi chân lạnh lẽo vô cùng.
...
Tố Tâm che ô, đứng trước cổng biệt thự nhà Phó Kiến Văn.
Sau khi nghe Hạ Hàm Yên nói mấy câu kia, Tố Tâm lập tức bắt xe tới địa chỉ nhà Phó Kiến Văn.
Cô sợ hãi, lấy hết dũng khí đi tìm Phó Kiến Văn
"Tố tiểu thư..."
Nghe tiếng gọi, Tố Tâm ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ trung tuổi đi ra mở cửa, đi về phía cô.
"Tôi đứng ở cửa sổ nhìn thấy có người đứng dưới gần nửa ngày, quyết định đi ra nhìn xem ai, không nghĩ người tới lại là Tố tiểu thư!" Dì Lý nhìn Tố Tâm cười thân mật.
Dì Lý vội vàng đưa Tố Tâm vào nhà: "Bên ngoài mưa lớn quá, vào trong đi cháu!"
"Anh Phó trở về rồi ạ?" Tố Tâm nhất thời bật ra khỏi miệng, tay không tự chủ nắm cán ô thật chặt, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.
Thanh âm của Tố Tâm rất nhỏ, cơ hồ bị dập tắt, dì Lý một lúc sau mới phản ứng được, cười nói: " thiếu gia vẫn chưa về..."
Đèn xe chiếu tới, sáng chói khiến Tố Tâm dừng chân...
Bên trong xe, Phó Kiến Văn cùng trợ lí đi tới nhìn thấy đúng là Tố Tâm, cô với dì Lý đang đứng chung một chỗ, sắc mặt trắng bệch, trợ lý xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Phó Kiến Văn: " Thiếu gia, đúng là Tố tiểu thư..."
Phó Hoài An cúi đầu, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình điện thoại phát ra những tia sắc bén... có thể thấy rõ ngũ quan tinh tế, lạnh lùng của Phó Kiến Văn. Trông anh lúc này không ai có thể đến gần.
Phó Kiến Văn ngẩng đầu, quả nhiên là Tố Tâm...
Tố Tâm giơ tay ngăn đèn xe chiếu vào mắt mình, tim đập nhanh đến lạ.
Xe dừng hẳn, trợ lý xuống xe, gật đầu chào Tố Tâm sau đó chạy ra sau xe... Che ô cho Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn xuống xe, âu phục gọn gàng, sạch sẽ chỉ là dính một chút nước mưa từ vừa nãy. Ánh mắt quét qua người Tố Tâm có chút lạnh lùng.
Tố Tâm bị nhìn không tự chủ sống lưng thẳng tắp.
"Thiếu gia đã về..." Lý a di nhẹ nhàng cười nói.
"Mưa lớn, vào nhà đã." Phó Kiến Văn ném cho Tố Tâm một câu.
Tố Tâm theo sau Phó Kiến Văn vào nhà, dì Lý chuẩn bị nước tắm và đưa cho Tố Tâm một bộ đồ ngủ.
"Mưa quá lớn, lối ra đều ngập cả rồi, thiếu gia bảo tiểu thư ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy đi." "Đây là bộ đồ ngủ thiếu gia mới mua hôm qua, quần áo của tiểu thư đã ướt hết, mặc tạm cái này". Nói rồi dì Lý đưa bộ đồ ngủ cho Tố Tâm.
"đồ ăn đêm đã chuẩn bị xog, tiểu thư tắm xong là có thể xuống ăn." Dì Lý cười hiền hậu.
"Cảm ơn..." Tố Tâm nhận áo ngủ từ tay dì Lý.
Tố Tâm tắm rửa sạch sẽ, tắm xong cảm giác dễ chịu hơn nhiều.