Hôm nay hôn, ôn nhu khó mà tin nổi, ôn nhu giống như là muốn đem Tố Tâm nhốt vào nụ hôn đó.
Giữa răng môi tất cả đều là mùi của đàn ông, phần lưng của cô dán chặt vào lồng ngực của Phó Kiến Văn, tay anh lấy phần gáy của cô, giữa đường cong ưu mỹ tế nị phần gáy có xuất hiện dấu hôn màu đỏ nhạt rất rõ ràng.
Nụ hôn thật dài, thật nhu hoà, chỉ có yêu cùng ôn tồn.
...
"Đói bụng không!" Phó Kiến Văn mặc quần áo tử tế xong, hỏi.
Tố Tâm sửa sang xong cổ áo lông của mình, cầm qua áo khoác mặc lên, gật đầu: "Có chút, thể lực tiêu hao quá nhiều..."
Phó Kiến Văn cười nhìn qua Tố Tâm.
Sau khi hai người kết hôn, nụ cười của Phó Kiến Văn so với trước kia còn nhiều hơn ba mươi năm anh từng sống.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tố Tâm: "Muốn ăn cái gì!"
Trong con ngươi của Tố Tâm tất cả đều là giảo hoạt, cô ngước cổ gần kề lồng ngực của Phó Kiến Văn, cằm đặt ở trên lồng ngực của anh, nói: "ăn anh!"
Hầu kết của Phó Kiến Văn khẽ nhún, sung sướng cười ra tiếng, liền giơ tay cởi áo khoác: "Trước tiên cho em ăn no..."
Tố Tâm ngẩn ra, bên tai đỏ chót, cô nhanh chóng kéo lấy cánh tay của Phó Kiến Văn, ngăn cản động tác cởi quần áo của anh, mặt đỏ bừng: "Em nói muốn ăn cơm! em nghe nói có một phòng ăn bằng lưới đỏ, không lớn cũng không có người phục vụ, chỉ có một ông chủ, còn cần khách tự mình bưng thức ăn, thế nhưng mùi vị cực kỳ tốt, vừa vặn hôm nay không phải chủ nhật, người hẳn là vắng cho nên không cần phải xếp hàng, anh cảm thấy có được hay không!"