Vưu Nại Nại một đường đuổi tới lầu một, từ trong cửa nhỏ của khách sạn vọt ra, đầu đầy mồ hôi nhưng không thấy bất kì tung tích của người nào.
Vưu Nại Nại đuổi tới cửa chính của khách sạn, trên mặt trên tóc đều là mồ hôi hột, ngay cả áo T-shirt trước ngực đều bị thấm ẩm ướt.
Vưu Nại Nại nhìn thấy Bạch Hiểu Niên ngồi ở trên xe lăn sắc mặt trắng bệch đầy lo lắng, trong tay Bạch Hiểu Niên nắm chặt điện thoại di động giống như là nắm chặt nhánh cỏ cứu mạng, nhìn xem Vưu Nại Nại đứng ở trước mặt thở hổn hển.
"Đuổi được chưa! Hả!" Bạch Hiểu Niên lo lắng hỏi, âm thanh không khỏi đề cao hơn, đối với Vưu Nại Nại rõ ràng có trách cứ cùng bất mãn.
Vưu Nại Nại chính là Phó Kiến Văn mời tới để bảo vệ Tố Tâm không phải sao! Làm sao lại lên lầu lấy cái điện thoại mà Vưu Nại Nại cũng không bảo vệ được!
Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam đã đi rất lâu rồi, bọn họ để Bạch Hiểu Niên ở cửa khách sạn đợi, nếu như nhìn thấy kẻ khả nghi liền gọi điện thoại cho bọn họ!
Bạch Hiểu Niên biết chân của mình bị thương sẽ liên lụy tốc độ của bọn họ, gật đầu nắm điện thoại di động ngồi ở cửa khách sạn, hai mắt còn không dám nháy nhìn chằm chằm người đi đường.
Lỗ tai của Vưu Nại Nại đột nhiên giật giật ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một chiếc máy bay trực thăng từ hai tòa nhà lớn chầm chậm mà bay lên...
Con mắt Vưu Nại Nại mở thật to, cô đuổi sai phương hướng rồi!
Bọn họ căn bản cũng không có đi ra, mà là đi sân thượng! Nơi đó có máy bay trực thăng tiếp ứng!
Vưu Nại Nại run rẩy gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, đầu bên kia điện thoại không có ai tiếp.
Cả người Vưu Nại Nại căng thẳng chuẩn bị gọi điện thoại một lần nữa, Phó Kiến Văn điện thoại lại đây, Vưu Nại Nại nhanh chóng bắt máy...
*********
Hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha các nàng
1/13