Liên hệ xong vị gián điệp sau đó Sở Tầm một mực ngồi ở trong quán cà phê chờ anh ta.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống Sở Tầm nới nhận được một cú điện thoại, người gián điệp kia nói Sở Tầm hãy nhanh chóng chạy!
Sở Tầm không rõ vì sao, nghĩ đến mình hỏi gián điệp xem thế lực nào bắt cóc vợ của Phó Kiến Văn, vào lúc này gián điệp không mang đến tin tức lại đột nhiên bắt cô ta chạy đi, Sở Tầm suy đoán chuyện Tố Tâm bị bắt cóc, đại khái mười phần hướng về phía Phó Kiến Văn rồi.
Sở Tầm chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi, lập tức cầm lấy túi xách chạy đi.
Trong tay cô ta gắt gao cầm điện thoại di động, hỏi đầu bên kia điện thoại: "Là hướng về phía Phó tiên sinh sao! Có thể nói cho tôi chính là thế lực nào không!"
Gián điệp lo lắng mà lại do dự, sau đó mở miệng với Sở Tầm l: "Tôi không thể nói..."
Sở Tầm siết chặt điện thoại trong tay, biết chỉ cần gián điệp không thể nói, chính là đánh chết cũng sẽ không nói cái gì với cô ta, vì vậy nói: "Như vậy, tôi hi vọng muốn biết Phó tiên sinh liệu có an toàn không!"
Chỉ chốc lát sau, vị gián điệp ki mới mở miệng: "Sở tiểu thư, chúng ta hợp tác qua nhiều lần, cho nên tôi chỉ có thể nói cho cô biết, bọn họ giống như là vì từ người nào đó biết được cái gì, nhưng lúc bọn họ hành động bắt đi vợ của Phó tiên sinh, lại bị người khác cướp đi! Về phần người cướp đi này là bạn hay thù còn chưa biết."
"Vậy tại sao tôi cần đi mau!" Sở Tầm đều không do dự chạy trước rồi, nhưng vẫn là không nhịn được muốn hỏi.
"Lúc tôi hỏi thăm tin tức không cẩn thận để lộ hành tung của cô, những người kia sẽ nghĩ cô chính là bạn của Phó tiên sinh, nghĩ cô ở một mình, bắt cô sẽ vô cùng đơn giản! Đây là lúc tôi đi vệ sinh không cẩn thận trộm nghe được! Cô nhất định phải đi mau! Bằng không thì sẽ bị tóm lấy!"