Lục Tân Nam không nhanh không chậm vuốt đầu một con chó sắn đứng ở bên người của mình, nhìn xem con ngươi run rẩy của người phụ nữ kia, khoé môi Lục Tân Nam nở một nụ cười âm trầm khiến cho người ta thấy lạnh sống lưng.
“Chúng ta là... Chúng ta là người của Đức Hoffman tiên sinh!” Có người suy yếu mở miệng nói với Lục Tân Nam.
Hiện tại mở miệng nói lời nói thật rồi, cho dù là cuối cùng có bị đuổi về đến chỗ của lão bản của mình hay không thì trên đường còn có cơ hội chạy trốn, nếu như hiện tại cắn chết không mở miệng, liền chỉ có một con đường chết, hơn nữa là bị dằn vặt đến chết.
Thủ đoạn của những người này quả thực thật là đáng sợ, so với bọn họ đã từng trải qua đều còn đáng sợ hơn.
Lúc này, sáu con chó dữ đứng bên người Lục Tân Nam khiến cho lực uy hiếp của Lục Tân Nam tăng gấp bội.
Mọi người là như vậy, khi không có ai mở miệng, tất cả mọi người có thể chống đỡ cắn chết không nói, nhưng chỉ cần một người trong đó mở miệng nói ra, tâm lý chịu đựng của những người phía sau sẽ xuất hiện vết rách, rất dễ công phá.
Lục Tân Nam luôn luôn có năng lực đối với loại chuyện này.
“Tôi cũng... Cũng là người của Hoffman tiên sinh!”
Từng người từng người tất cả đều ói ra sạch sành sanh.
“Mấy người không nói thật sớm một chút, đỡ phải để người của chúng ta đi nhiều thêm một chuyến...” khoé môi Lục Tân Nam khóe có ý cười, ý cười như có như không, ngay cả ngữ điệu đều lộ ra hững hờ, “Mọi người đi gọi điện thoại rồi, nếu như ít người không kéo được mấy con chó săn đặc biệt nhạy cảm với mùi máu thì làm sao bây giờ!”
Lục Tân Nam đối mở miệng với thủ hạ ở sau lưng mình: “Cậu cũng đi hỏi một chút!”