Bạch Hiểu Niên đi vào nhìn thấy Sở Tầm, hơi run run, cười có thâm ý khác chào hỏi, thái độ không thể nào đoan chính hơn, không có chút ý tứ xu nịnh Sở Tầm nào hết: "Sở... đài... trưởng!"
Sở Tầm gật đầu đối với Bạch Hiểu Niên, ánh mắt nhìn về phía Lục Tân Nam.
Bạch Hiểu Niên nhìn bốn phía không thấy thân ảnh của Tố Tâm, hỏi một câu: "Tố Tố đâu rồi!"
"Đi phòng rửa tay." Phó Kiến Văn nói.
Lục Tân Nam đẩy Bạch Hiểu Niên đi tới, để cái ghế dời đi, đem Bạch Hiểu Niên sắp xếp cẩn thận, còn mình thì ngồi xuống ở bên cạnh Phó Kiến Văn, tiện tay cầm qua bao thuốc lá Phó Kiến Văn đặt ở trên mặt bàn, rút ra một điếu, mới vừa hàm ở khóe môi, không tìm thấy cái bật lửa, sờ sờ túi áo trên người mình, nhưng lại không mang, lại hỏi Phó Kiến Văn: "Bật lửa đâu rồi!"
Phó Kiến Văn cười như không cười mở miệng: "Bị Tố Tâm thu rồi."
Lục Tân Nam: "..."
Cái này cũng thật sự điên rồi, chỉ lưu lại thuốc lá, thu mất bật lửa thì hút kiểu gì!
Lục Tân Nam cũng chỉ có thể đem điếu thuốc lá dời khỏi khoé môi, đặt ở trên bàn, ngồi xuống.
Đang nói chuyện, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, Sở Kiêu Dương dò ra một cái đầu, nhìn thấy Phó Kiến Văn, cô ta vui sướng kêu một tiếng: "anh Kiến Văn!"
Sở Kiêu Dương từ ngoài cửa đi vào, đóng cửa lại...
Cô ta đã thay đổi áo phông màu tin cùng quần jean màu đen, mái tóc dài đã buộc thành một cái đuôi ngựa, khéo léo gầy gò một bộ thanh xuân vô địch, cô ta vui vẻ chạy đến bên người Phó Kiến Văn, cũng mặc kệ áo khoác của Tố Tâm phải chăng đã đặt ở trên thành ghế hay không, liền tiến đến sát bên Phó Kiến Văn ngồi xuống.
"Anh Kiến Văn, chúng ta vừa nãy đều không có nói chuyện cẩn thận, em nghe chị họ em nói mọi người tới nơi này ăn cơm em liền theo tới rồi, anh sẽ không chê em phiền phức, sẽ không chán ghét em chứ!" Sở Kiêu Dương nhìn Sở Tầm một mắt, lại cười khanh khách nhìn về phía Phó Kiến Văn, khờ khạo ngây ngô quả thực khiến người khác không thể tức giận.