“Thật không tiện, phiền ông rồi!” Người phụ nữ trung niên rất hài lòng, trong lời nói vô cùng lễ phép.
“Đại tiểu thư khách khí rồi!” trợ lý Giản vội nói.
Diệp Tử Kỳ mắt thấy trợ lý Giản dẫn người đàn bà mù đi về hướng bậc thang đi tới, đầu óc ông ông trực hưởng.
“Mẹ cẩn thận bậc thang!” Cô gái kia nói xong ngẩng đầu, ánh mắt chiếu tới Diệp Tử Kỳ, cô gái cười lạnh một tiếng.
Trước đây, trong miệng của Diệp Tử Kỳ đều gọi mẹ của cô gái là tiện chủng, là con hoang này nọ, hiện tại phong thủy luân chuyển, cái danh xưng con hoang này đã rơi vào trên đầu cha của Diệp Tử Kỳ, này làm sao không buồn cười cho được.
Vào lúc này, cô gái nhìn Diệp Tử Kỳ với ý tứ sâu xa, quả thực khiến cho Diệp Tử Kỳ nổi nóng đến cực điểm!
Ngay cả quản gia Lưu đều đi xuống bậc thang nghênh đón mẹ con của Tiểu Tiểu Tỷ: “Đại tiểu thư, Tiểu Tiểu Tỷ!”
“Trợ lý Giản!” Diệp Tử Kỳ đi xuống bậc thang, nhìn trợ lý Giản, khó được ăn nói khép nép, “Van xin ngài! Ngài giúp tôi nói với ông nội một tiếng, đúng là Phó Kiến Văn hãm hại cha tôi! Ông để ông nội điều tra một chút! Tôi thật sự... Van xin ngài!”
Trợ lý Giản vẫn là một giọng điệu kajnh nhạt như cũ: “Xin lỗi Phó phu nhân, ngài nên rời khỏi...”
Trợ lý Giản không lưu lại một tia chỗ trống, Diệp Tử Kỳ gào lên: “ông đối xử với cha tôi như vậy không sợ có một ngày điều tra rõ ràng rồi cha tôi vẫn là người thừa kế của Diệp thị, ông chịu không nổi!”
Ánh mắt của trợ lý Giản nhìn về phía Diệp Tử Kỳ nhìn sang, âm thanh lạnh nhạt: “tôi là trợ lý đắc lực của lão gia, chỉ nghe lão gia dặn dò, nếu như quả thật có một ngày như vậy, lão gia cũng sẽ che chở cho tôi chu toàn, này không nhọc đến Phó phu nhân quan tâm!”