Hai người dây dưa đến khó bỏ khó phân, Tố Tâm đã bị hôn đến ý loạn tình mê, cánh môi của Phó Kiến Văn dời xuống, vùi đầu ở trên chiếc cổ thiên nga trắng ngần của cô, nhưng vẫn cố gắng khắc chế vì Tố Tâm đang kến kì nghỉ lễ.
...
Tố Nhiên hẹn Tố Tâm nói muốn đi thăm Kỷ Vận, Tố Tâm một bên vừa mặc đồ ngủ vừa nói với Phó Kiến Văn: "Nếu như anh không muốn đi cùng em thì có thể đi siêu thị mua chút đồ! em viết danh sách đồ cần mua cho anh, buổi chiều có thể để cho dì Lý nghỉ một buổi, em sẽ chuẩn bị bữa tối."
Phó Kiến Văn còn đang trong lúc nghỉ phép, lại cùng đúng lúc tình cảm mặn nồng nhất với Tố Tâm, cho nên làm sao có thể cam lòng tách ra!
Phó Kiến Văn nói: "Anh cùng ngươi đến thăm mẹ!"
Tố Tâm quay đầu lại nhìn Phó Kiến Văn đang cất quần áo ở nhà, anh xưng hô Kỷ Vận là mẹ, tiếng nói vô cùng trôi chảy không có một chút ngượng ngùng nào.
Trong lòng Tố Tâm ấm áp, Tố Tâm chạy tới từ phía sau lưng ôm lấy Phó Kiến Văn đang khom lưng lấy điện thoại di động ở đầu giường.
Phó Kiến Văn quay đầu lại liếc nhìn Tố Tâm đang đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán ở trên lưng mình: "Em thoả mãn dễ dàng như vậy sao, chỉ cần đi cùng em em đã liền hài lòng!"
"Vâng!" Tố Tâm gật đầu, "Có anh ở liền hài lòng!"
"Nếu như không có anh thì Phó phu nhân sẽ ra sao đây!"
Tố Tâm ôm eo hẹp của Phó Kiến Văn không buông tay, cô chui qua dưới nách của anh, vòng tới trước mặt, ngửa đầu, con ngươi đen nhánh nhìn qua chồng của mình: "Cho nên không thể không có anh nha!"