Đoàn Đoàn thấy được bạn học của mình lôi kéo cô gái đi cùng cho nên có chút tức giận, tính khí không tốt lắm, thô bạo khiển trách: "Tiểu Đường Quả! Cậu không thể tự mình bước đi sao!"
Cô bé tên là Đường Quả nhìn cô gái xinh đẹp, quay đầu muốn chính mình đi, chân mày của cô gái kia cau lại, lôi kéo cô bé lại, một tay đem cô bé xách lên, như là xách con gà con, tiếng nói rất nghiêm khắc: "Tiểu Đường Quả, con an phận một chút cho mẹ!"
Đoàn Đoàn cảm thấy cô gái xinh đẹp thật là lợi hại, có thể một tay đem Tiểu Đường Quả nhấc lên, nhưng nghĩ lại, Đoàn Đoàn vẫn cảm thấy mẹ của mình chính là xinh đẹp nhất! Lợi hại nhất!
"... Thả con xuống! Mẹ! Thả con xuống!"
Bé gái giãy giụa ở giữa không trung muốn đi xuống, điên cuồng gào thét, dẫn tới những người khác đều quay đầu lại nhìn...
Đoàn Đoàn trợn to mắt, vẫn là một mặt tức giận, nguyên nhân chính là cô gái kia chính là mẹ của Tiểu Đường Quả! Nhóc cảm thấy mẹ của Tiểu Đường Quả thật là hung dữ!
"Thả con xuống cũng được! Nhưng con bước thật thật tốt giúp mẹ! chứ đừng giống như một con lật đật ngốc nghếch như lúc sáng, mới đi vài bước đã té ngã! Lớn lên ngày càng xấu xí còn muốn để lại vết sẹo trên mặt!"
Tố Tâm: "..."
Thật hung dữ!
Tiểu Đường Quả bị mẹ nói có chút oan ức, đỏ cả vành mắt, dáng vẻ muốn khóc, cũng không tiếp tục giãy giụa, tay chân rủ xuống để mặc cho cô gái ôm, nhưng khuôn mặt nhỏ đã quật cường mở miệng: "Con không xấu xí! Bà ngoại nói con xinh đẹp nhất!"
Mẹ của Tiểu Đường Quả bình chân như vại mở miệng: "Tại vì trong lòng bà ngoại, cho dù con có là một đống cứt bà cũng cảm thấy con xinh đẹp nhất!"
Tiểu Đường Quả "Oa" một tiếng khóc rồi, một bên khóc một bên gọi: "Mẹ hư! Con không muốn mẹ! Con muốn bà ngoại! Con không có ba ba! mẹ cũng không thích con! Con muốn cùng bà ngoại trốn đi!"
Nhắc tới không có ba ba, mẹ của Tiểu Đường Quả lúng túng, đáy mắt ẩn chứa tâm tình rất phức tạp, đem Tiểu Đường Quả để xuống.
Tiểu Đường Quả đứng tại chỗ, lấy tay dụi dụi mắt, nhếch miệng khóc lớn...
Ba người một nhà Phó Kiến Văn không biết là nên đi qua khuyên nhủ hay là rời đi.
"Đừng khóc! Hai hộp Chocolate!" Mẹ của Tiểu Đường Quả vô cùng cứng rắn, nhưng ngữ khí rõ ràng đã có chút mềm mại hơn.
"Ba hộp!" Tiểu Đường Quả vừa khóc vừa cùng mẹ nói điều kiện.
"Ba hộp, được! Nếu còn khóc, cơm tối chỉ có thể uống nước cà rốt!"
Tố Tâm: "..."
Quả nhiên, Tiểu Đường Quả ngay lập tức dừng khóc.
Tố Tâm: "..."
Quả nhiên là một cặp mẹ con kì quái!
Tiểu Đường Quả vừa kéo vừa kéo dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt, sau đó xoay người cộc cộc cộc chạy về Đoàn Đoàn.
Mẹ của Tiểu Đường Quả mang theo giỏ mua sắm đi theo phía sau, há miệng đem lời răn dạy nuốt trở vào, đuổi theo phía sau Tiểu Đường Quả.
Lúc nhìn thấy Phó Kiến Văn, mẹ của Tiểu Đường Quả bỗng nhiên dừng lại, theo bản năng siết chặt giỏ mua sắm trong tay, muốn chạy trốn...
Nhưng cặp mắt đen thâm thuý của Phó Kiến Văn đã hướng về phía đó nhìn lại, mẹ của Tiểu Đường Quả chỉ có thể kiên trì chậm chạp hướng về phía bên này đi tới.
Nhìn thấy mẹ của Tiểu Đường Quả, Phó Kiến Văn cũng có chút bất ngờ, ánh mắt lập tức chuyển hướng, nhìn thấy Quả Quả đang đứng ở bên cạnh xe mua sắm, hai tay lôi kéo xe, dùng sức kiễng mũi chân lên nói chuyện với Đoàn Đoàn.
*Cả nhà đoán xem Quả Quả là con ai nào? Đố ai đoán được đó.hihi*