Thời Hàn Sơ đồng ý giúp đỡ, Tô Mạn Mạn thở ra một hơi, Tô Mạn Mạn định nói tôi có thể ở chỗ này chờ anh gọi điện thoại bị Tô Mạn Mạn nuốt trở vào.
Tô Mạn Mạn không phải ngốc trắng ngọt ngào, cô là một người phụ nữ thông minh, biết cuộc điện thoại kế tiếp của Thời Hàn Sơ nhất định không thể cho người khác nghe.
Tô Mạn Mạn gật đầu: "Vậy tôi trở về phòng chờ tin tức của anh!"
"Nếu Tố Tâm bị bắt đi, liền nói rõ Venice không yên ổn, cô trở về phòng thật tốt ở lại, một lúc nữa tôi đến tìm cô, đừng có chạy lung tung!" Thời Hàn Sơ không nhịn được dặn dò một câu.
Tô Mạn Mạn gật đầu, khóe môi nổi lên ý cười: "Khó có được khi anh cũng nhiều lời như vậy..."
Thời Hàn Sơ mím môi không nói, nhìn theo Tô Mạn Mạn rời đi, lấy điện thoại ra từ trong túi áo khoác vứt ở trên ghế sô pha, chau mày đi đến trước cửa sổ, con mắt híp lại nhìn chăm chú điện thoại di động...
Chần chờ rất lâu, rốt cục vẫn là bấm vào số điện thoại đã nhiều năm chưa bao giờ gọi qua.
Điện thoại tiếp thông vô cùng nhanh, đầu bên kia điện thoại Lý Mục Dương hàm tiếu: "Tiểu Sơ, đây là lần đầu tiên sau mấy năm cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi, có việc!"
"Tố Tâm có phải bị anh bắt đi hay không!" Thời Hàn Sơ nói thẳng, âm thanh lạnh nhạt.
Đầu bên kia điện thoại âm thanh hơi dừng lại một chút, sau đó cười ra: "Cậu làm sao lại hỏi như vậy!"
"Tố Tâm bị người bắt đi, tôi có thể nghĩ tới chỉ có anh! Có phải là anh phái người hay không!" Thời Hàn Sơ một tay chống ở trên cửa sổ, đấm một đấm lên cánh cửa.
"Tiểu Sơ, tôi không có phái người bắt Tố Tâm! Điểm này tôi có thể cam đoan với cậu..."
Thời Hàn Sơ siết chặt điện thoại, không lên tiếng.
"Cậu thật sự, yêu thích Tố Tâm!"
"Tôi nói yêu thích, anh có thể đem người đưa về cho tôi không!" Giọng nói của Thời Hàn Sơ gần như khẳng định.