"Ôi! Đây là thế nào!" Dì Lý sợ hết hồn, cúi đầu thấy gương mặt của Đoàn Đoàn đã đỏ tới mang tai, bà bế Đoàn Đoàn lên, "Đoàn Đoàn sao lại chạy lên đây! Tiểu Đường Quả còn ở dưới lầu chờ con đấy."
Tố Tâm đã ngồi dậy, cô biết nhóc thẹn thùng, kêu nhóc một tiếng: "Đoàn Đoàn..."
Đoàn Đoàn ôm phần gáy của dì Lý, quay đầu, khuôn mặt nhỏ đã đỏ chót, trong cặp mắt kia tất cả đều là sáng long lanh.
"Hẹn gặp lại..." Tố Tâm cười nói với Đoàn Đoàn.
Lỗ tai của Đoàn Đoàn càng đỏ hơn, nhóc gật gật đầu: "Mẹ..., hẹn gặp lại!"
Dì Lý cười bảo Tố Tâm ngủ thêm một chút, sau đó đóng cửa phòng lại, ôm Đoàn Đoàn xuống lầu.
Sáng sớm, Tố Tâm được hai cha con Phó Kiến Văn cùng Đoàn Đoàn mỗi người hôn một lần, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Trải qua một buổi tối, Tố Tâm còn không biết thế giới internet đến cùng đã lên men thành hình dáng gì, cô không có xem điện thoại, rời giường sau đó tiện tay cầm kẹp tóc lên, tiến vào phòng tắm rửa mặt.
Tố Tâm rửa mặt, cô vỗ nước lên, lúc đang bôi kem dưỡng lên mặt thì nghe được tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.
Cô vừa xoa xoa mặt, vừa đi ra khỏi phòng tắm, cô cúi đầu liếc nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, người gọi tới khiến cho Tố Tâm bất ngờ...
Tố Nhiên.
Tố Tâm do dự chốc lát, lúc này mới cầm điện thoại lên ấn nghe.
"Alo..."
Đầu bên kia điện thoại Tố Nhiên không có hé răng, nhưng Tố Tâm có thể nghe được tiếng hít thở của Tố Nhiên.
Rất lâu, Tố Nhiên mở miệng trước: "Chuyện trên internet tôi đã đọc rồi, cô vẫn khỏe chứ!"
Giọng diệu của Tố Nhiên mang theo sự cứng nhắc.
“Ừ." Tố Tâm đáp một tiếng, "Cũng còn tốt!"
Bầu không khí lại rơi vào lúng túng, Tố Tâm khom lưng sửa chăn trên giường một, ngồi xuống hỏi: "Có chuyện gì sao!"