Tám rưỡi tối, Đoàn Đoàn cứng nhắc ôm ipad ngồi ở trên ghế sa lon đã có chút buồn ngủ, Phó Kiến Văn cũng sắp xếp lại tư liệu, sau đó mặc áo khoác âu phục vào rồi chuẩn bị về nhà cùng Tố Tâm và Đoàn Đoàn
Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế sa lon, con mắt đột nhiên trợn to, nhìn xem một tấm hình, dáng dấp nhỏ bé nhìn rất chăm chú
Tố Tâm đi nhà vệ sinh còn chưa có trở lại, Đoàn Đoàn có phần khẳng định, nhóc từ trên ghế sa lông trượt xuống, ôm ipad cộc cộc cộc chạy đến trước mặt Phó Kiến Văn, hai tay đem màn hình ipad nâng thật cao đưa cho Phó Kiến Văn xem
Phó Kiến Văn đang cài cúc áo, cụp mắt nhìn xem hình ảnh trong ipad của Đoàn Đoàn, chính là bức ảnh Tố Tâm bị phần tử khủng bố lôi kéo mái tóc nhưng trong tay vẫn ôm chặt một đứa trẻ
Phó Kiến Văn nhìn về phía Đoàn Đoàn đang thò đầu ra, nghe nhóc hỏi: "Mẹ!"
Phó Kiến Văn không nghĩ tới Đoàn Đoàn có thể xem được bức ảnh này, anh liếc nhìn Đoàn Đoàn, ngồi xổm người xuống gật đầu đối với nhóc, nhóc nghiêm túc nhìn xem Tố Tâm đang nhắm chặt hai mắt liều mạng ôm lấy mình ở trong hình
Nhóc chui vào trong lồng ngực Phó Kiến Văn, thân thể mềm mại tựa ở trong lồng ngực anh, lại chỉ vào đứa trẻ mà Tố Tâm đang ôm, nói nhỏ: "Đoàn Đoàn!"
Phó Kiến Văn gật đầu
Đoàn Đoàn cứng nhắc ôm máy tính, viền mắt ửng hồng
Phó Kiến Văn giơ tay xoa xoa đầu Đoàn Đoàn, mở miệng nói: "Mẹ là đang bảo vệ Đoàn Đoàn!"
Đoàn Đoàn gật gật đầu, con mắt càng ướt thêm
"Bây giờ Đoàn Đoàn đã lớn rồi, cũng phải bảo vệ mẹ Biết không!"
Dưới ánh đèn ấm áp ở trong phòng, giọng nói của Phó Kiến Văn cũng trở nên ấm áp, dịu dàng hơn
Cửa bị đẩy ra, Tố Tâm từ bên ngoài đi vào
Đoàn Đoàn ngẩng đầu thấy Tố Tâm đến cho nên chui ra khỏi lồng ngực Phó Kiến Văn rồi hướng về phía Tố Tâm chạy đến, đột nhiên ôm chặt lấy chân của cô
Tố Tâm bất ngờ, cô khom lưng vỗ về Đoàn Đoàn, tầm mắt ngẩng lên nhìn về phía Phó Kiến Văn
Trong tay Phó Kiến Văn đang cầm ipad, anh đứng lên, gương mặt không giống như đang tức giận, cũng không giống như là vừa mắng Đoàn Đoàn
"Làm sao vậy!!" Tố Tâm ôn nhu hỏi Đoàn Đoàn
Đoàn Đoàn khẽ cọ mặt mình vào ống quần của Tố Tâm để lau đi nước mắt, đưa tay lôi kéo cánh tay của Tố Tâm, kéo cô ngồi xổm xuống
Tố Tâm nghi hoặc, chỉ thấy hai con mắt của Đoàn Đoàn đã ướt nhẹp, hai tay đặt lên mặt cô, nhón chân lên thổi thổi ở đỉnh đầu cô: "Phù phù thổi xong sẽ hết đau!"
Tay nhỏ của Đoàn Đoàn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của Tố Tâm, động tác vụng về nhưng cẩn thận từng li từng tí một
Mới đầu Tố Tâm cũng không rõ ý tứ của Đoàn Đoàn, mãi đến Phó Kiến Văn mở miệng nói: "Đoàn Đoàn nhìn thấy tấm hình kia "
Tố Tâm nghe xong, nhìn xuống đôi mắt to đen nhánh đã đầy ặc nước của Đoàn Đoàn, đột nhiên bị hành động thổi phù phù của Đoàn Đoàn đánh trúng vào nội tâm
"Sợ mẹ đau!" Tố Tâm nhỏ giọng hỏi, cô đã xúc động
Đoàn Đoàn gật đầu, nước mắt cạch cạch rơi xuống
Tố Tâm cười, nụ cười đầy hạnh phúc, nước mắt rơi xuống, cô nhẹ nhàng đem Đoàn Đoàn ôm vào trong lồng ngực, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người của nhóc, cô mở miệng: "Mẹ không đau Một chút cũng không đau!"
Chỉ cần Đoàn Đoàn bình an là tốt rồi!
Đây là lần đầu tiên Tố Tâm được làm mẹ, nhưng lại không có trải qua chín tháng mười ngày mang thai, không phải mang nặng đẻ đau, cũng không phải chăm sóc Đoàn Đoàn lúc còn bé, vậy dựa vào cái gì Cô lại vô cớ chiếm được tình yêu thương của Đoàn Đoàn!
Có lúc, Tố Tâm cảm giác được ông trời đối xử với cô thật không tệ
Bất luận có xảy ra chuyện gì, thì hiện tại cô đã có Đoàn Đoàn Có Phó Kiến Văn, có ngôi nhà hạnh phúc riêng của mình
Biệt thự của Phó Kiến Văn
Đoàn Đoàn đã tự mình tắm rửa sạch sẽ, lại ngoan ngoãn mặc quần áo ngủ vào
Tố Tâm nói tối hôm nay sẽ ngủ cùng Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn rất vui vẻ, nhóc cầm sẵn quyển truyện tranh, bò lên giường, đặt mông ngồi ở cuối giường, một bên lật xem một bên chờ mẹ tắm xong sẽ đến đây
Đoàn Đoàn nhìn thấy một bức ảnh một nhà ba người trong quyển truyện, nhóc đột nhiên nghĩ tới ba ba
Mấy ngày hôm nay ba ba luôn muốn mẹ ngủ cùng, liệu có phải ba ba sợ bóng tối hay không!
Đoàn Đoàn cảm giác mình đã không phải là đứa trẻ một hai tuổi nữa rồi, Đoàn Đoàn đã lớn Cũng phải suy nghĩ thay ba ba mới được
Gương mặt tròn tròn của Đoàn Đoàn nhăn lại, ra vẻ đầy một bụng tâm sự
Đột nhiên, ánh mắt của Đoàn Đoàn sáng lên, học dáng vẻ của Tiểu Đường Quả hôm nay ở trong nhà trẻ, một tay cầm quyển sách đập xuống một tay codn lại
Nhóc đã nghĩ ra một biện pháp hay!
Đoàn Đoàn từ trên giường trượt xuống, ôm quyển truyện cùng gối của mình, đi tới cửa, kiễng mũi chân lên để mở cửa, sau đó cộc cộc cộc chạy đến phòng của Phó Kiến Văn
*Sorry mọi người, hôm nay Sữa vẫn còn buồn nên đăng ít, mọi người thông cảm cho Sữa nha *