Xung quanh có người mang súng, vậy nói rõ chung quanh bọn họ bất cứ lúc nào cũng đều gặp nguy hiểm.
Mắt thấy những người kia cùng với tốc độ nhanh chóng, đâu chỉ Bạch Hiểu Niên mà còn rất nhiều du khách khác đều choáng váng.
Bạch Hiểu Niên lạc quan suy đoán, những người vây quanh mình quang minh chính đại bắt người như vậy, có phải là cảnh sát Italy hay không!
Thấy Phó Kiến Văn gật đầu với mấy người kêu anh là gật đầu, Bạch Hiểu Niên càng thêm mờ mịt không biết làm sao, chỉ cảm thấy cả người Phó Kiến Văn sát khí như lưỡi đao, xa lạ khiến người ta sợ sệt trong lòng phát run.
Lúc xuống lầu Phó Kiến Văn đã xác định được vị trí của Vưu Nại Nại, Phó Kiến Văn phán đoán người bắt Tố Tâm hẳn là đã đem Tố Tâm đưa tới sân bay.
Lục Tân Nam từ trên bậc thang bước xuống, nhìn xem Bạch Hiểu Niên khắp nơi là mờ mịt cùng kinh hoảng, Lục Tân Nam ngồi xổm người xuống nghiêm túc nói với Bạch Hiểu Niên: "Em chờ ở khách sạn, đừng có chạy lung tung!"
Bạch Hiểu Niên lấy lại tinh thần, biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, cô dùng sức gật đầu, cố nén lo lắng cùng kinh hoảng trong lòng, sau đó mở miệng với Lục Tân Nam: "Nhất định phải cứu Tố Tố! Nhất định phải cứu cô ấy!"
Bạch Hiểu Niên đỏ cả vành mắt, nước mắt suýt nữa lao ra.
Thấy Phó Kiến Văn đã lên ca nô, Lục Tân Nam cũng không trì hoãn, để lại một người chăm sóc Bạch Hiểu Niên, sau đó Lục Tân Nam mang theo cái rương cùng lên ca nô, không yên lòng quay đầu lại sâu sắc nhìn Bạch Hiểu Niên một cái.
Vì để cho Lục Tân Nam yên tâm, khuôn mặt trắng như tờ giấy của Bạch Hiểu Niên nổi lên một vệt ý cười, lại so với khóc còn khó coi hơn.
Lục Tân Nam cũng là ngoắc ngoắc môi, khởi động ca nô, nhanh chóng vọt ra ngoài, bên ngoài khách sạn, thân ảnh của Bạch Hiểu Niên càng ngày càng nhỏ...
*******
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho sshu nha
5/13