"Bác Liễu bá Liễu." Tố Tâm chào hỏi.
"Tố Tố chắc hẳn vẫn còn nhớ Minh Thần, Minh Thần khi còn bé rất hay khóc nhè, trên đường bị cha Liễu dạy dỗ một chút đã khóc nhè, đến nhà hai người... Vẫn là Tố Tố cầm ba cái kẹo mút dỗ dành!" Bá Liễu cười yếu ớt, giữa lông mày tất cả đều là hòa ái.
"Tiểu sử đen tối của con mẹ dự định nói cả đời sao!" Liễu Minh Thần bị mẹ mình đem khuyết điểm vạch trần ra cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn qua Tố Tâm mỉm cười, đưa tay, tự mình trêu chọc, "Tôi là Liễu Minh Thần, chính là người khi xưa được cô dùng ba cái kẹo mút dỗ dành, còn nhớ không!"
Liễu Minh Thần trong lúc hành động, hơi thở có mùi nước khử trùng nhè nhẹ, cô đoán chắc Liễu Minh Thần có lẽ là bác sĩ, dù sao Liễu gia là công ty buôn bán dược liệu, mưa dầm thấm lâu, Liễu Minh Thần trở thành bác sĩ cũng không có gì là không đúng.
Liễu Minh Thần rất trắng, cao tầm hơn một mét tám, thân cao thon dài, mặc một bộ âu phục màu xám bạc, khí chất không giống với Phó Kiến Văn, mặt mày thân thiện, thái độ nho nhã hơn.
Tố Tâm lễ phép duỗi tay ra bắt: "Nhớ rõ, anh dạo này khỏe không..."
Sau khi ngồi xuống, đều là người lớn nói chuyện, Tố Tâm ngồi ở bên cạnh Lương Mộ Lan, gắp cho Lương Mộ Lan rất nhiều thức ăn, thập phần yên tĩnh.
Ngược lại là Liễu Minh Thần ở bên cạnh cùng cha Tố, Tố Cảnh Toàn cùng cha Liễu tán gẫu về chuyện công việc, lời nói đúng trọng tâm không xốc nổi lại có chính kiến, rất được Tố Cảnh Toàn yêu thích, tán dương không ngừng.
Lương Mộ Lan cố ý sắp xếp cho Tố Tâm loại gặp mặt này, chắc là bởi vì nghe Tố Nguyên nói Tố Tâm chưa cùng Phó Kiến Văn làm đăng kí kết hôn, trong lòng lo lắng cho cô.
Tuy rằng Tố Tâm không phải con đẻ của Lương Mộ Lan, nhưng lại do Lương Mộ Lan tỉ mỉ nuôi lớn, bà biết rõ Tố Tâm là người sống nội tâm, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cùng người trong nhà chia sẻ.
Vốn là Lương Mộ Lan cũng không định giới thiệu đối tượng cho Tố Tâm, chuẩn bị đợi đến lúc nào hỏi một chút chuyện của Tố Tâm và Phó Kiến Văn xem thế nào rồi mới tính tiếp.
Nhưng sau đó vô ý ở trên ti vi nhìn thấy bản tin hot của minh tinh Tô Mạn Mạn, nhận ra trong hình Tô Mạn Mạn ôm Phó Kiến Văn, Lương Mộ Lan lúc này mới cùng Tố Cảnh Toàn bộ thương lượng giúp Tố Tâm giới thiệu một người đã biết gốc rễ, để cho Tố Tâm không bị người khác tổn thương nữa.
Lương Mộ Lan cùng Tố Cảnh Toàn vừa mới nảy ra ý định này, đang chuẩn bị giúp Tố Tâm tìm đối tượng thì bạn cũ họ Liễu tự mình tìm tới cửa, nói tới năm đó cả nhà bọn họ đến thăm được Tố Tâm tiếp đãi, lại hỏi Tố Tâm đã có bạn trai hay chưa.
Người hai nhà đều có ý định muốn tác hợp cho hai đứa, ăn nhịp với nhau, mới có bữa cơm ngày hôm nay.
Trước khi đến chẳng hay biết gì, chỉ có một mình Tố Tâm.
Cơm nước xong lúc gần đi, bá Liễu lôi kéo Tố Tâm lại, một mặt hâm mộ nhìn Lương Mộ Lan: "Có một đứa con gái ngoan thật tốt, lúc ăn cơm tôi coi Tố Tố ngồi sát bên bà, chính mình cũng không ăn được bao nhiêu, một mực gắp thức ăn bóc tôm cho bà! Tôi nếu có một người con gái như thế thì tốt biết bao nhiêu!"
"Tương lai Minh Thần nhà các người có vợ, cũng coi như là có con gái rồi!" Lương Mộ Lan cười trêu ghẹo.
"Cái kia, hy vọng Minh Thần nhà chúng tôi có phúc có thể cưới được một người như Tố Tố làm vợ thì còn gì bằng!" Bá Liễu nói xong, nhìn con trai mình, "Con về sau không có chuyện gì đừng có tự giam mình ở trong phòng thí nghiệm, dành nhiều thời gian hơn mời tiểu Tâm ăn cơm! Sớm ngày lấy được tiểu Tâm về làm vợ, mẹ có chết cũng đều có thể cười đến mức không ngậm mồm vào được."