Hình Phong siết chặt tay lái, buông phanh ra, xe con chậm rãi chạy đi.
...
Tố Tâm chưa kịp dựa vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn đã nghe được âm thanh của Lục Tân Nam cùng Đường Tranh đi ra ngoài, cô nhanh chóng buông Phó Kiến Văn ra, đỏ cả vành mắt, cô tránh người để cho Phó Kiến Văn đi vào trong nhà trước, nàng đóng cửa lại để ngăn cản khí lạnh tràn vào.
Vưu Nại Nại thấy Phó Kiến Văn đã trở về, liền cầm qua áo khoác vừa nãy khoác ở trên ghế sô pha, chuẩn bị chào hỏi cùng Phó Kiến Văn sau đó rời đi.
“Như thế nào, không có ai làm khó cậu chứ!” Lục Tân Nam hỏi.
“Trước hết để cho Lão Phó lên lầu tắm rửa thay quần áo khác, đợi một lát nữa cơm nước xong chúng ta lại hỏi kỹ...” Đường Tranh lộ ra khuôn mặt tươi cười với Phó Kiến Văn.
Nhìn thấy Phó Kiến Văn trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Phó Kiến Văn thả Đoàn Đoàn xuống, xoa xoa đầu nhỏ của nhóc sau đó ngẩng đầu nhìn Vưu Nại Nại đang nắm chặt áo khoác đi tới cửa trước.
Tuy rằng Vưu Nại Nại cùng Đường Tranh sóng vai cùng nhau, nhưng giữa hai người như là cách một bức tường...
“huấn luyện viên Phó, ngài trở về rồi vậy tôi đi trước đây!”
Tố Tâm nhìn xem Vưu Nại Nại phải đi, ngăn cản: “Ăn cơm tối xong lại đi, cũng chuẩn bị xong rồi!”
“Tôi phải trở về cùng Tiểu Đường Quả rồi, hôm nay đã đồng ý xem phim hoạt hình với nó, đến bây giờ còn chưa trở lại.” Vưu Nại Nại nói dối.
Đường Tranh nghiêng đầu nhìn qua gương mặt trắng nõn của Vưu Nại Nại, đang muốn mở miệng...
“Trên đường cẩn thận!” Phó Kiến Văn dắt theo tay của Đoàn Đoàn đi vào.
...