Tố Tâm: "..."
Tiếp tục cái gì! Bầu không khí đều bị phá hỏng rồi!
Tố Tâm ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, sống lưng dựng thẳng lên, ngậm vào cánh môi của Phó Kiến Văn, tựa như trừng phạt dùng sức cắn cắn.
Hai người ở bên trong trạng thái sảng khoái tràn trề sau đó Phó Kiến Văn mới ôm Tố Tâm từ trong phòng tắm đi ra.
Lần này bọn họ không có làm biện pháp, trong lòng mơ hồ có phần chờ mong một đứa trẻ thuộc về hai người...
"Anh không cần ôm em, em cũng không phải lập tức có thể mang thai!"
Tuy rằng Tố Tâm một mặt uể oải, nhưng khóe môi như cũ là không che giấu được ý cười.
Phó Kiến Văn cười không hé răng, đem Tố Tâm đặt ở trên giường lớn mềm mại, hôn cái miệng nhỏ đã đỏ bừng của Tố Tâm, tiếng nói trầm thấp gợi cảm: "Bằng không, lại tới thêm một lần nữa... Để cho đảm bảo, để bách phát bách trúng!"
"Không được!" Tố Tâm lập tức cảnh giác.
Một lần Tố Tâm đã mệt đến mức tê liệt rồi, lại tới một lần nữa... vậy thì ngày mai cô không thể rời giường rồi!
"Thích nơi này không!" Phó Kiến Văn hỏi.
Tố Tâm gật đầu, chơi đùa kịch liệt một thời gian dài, Tố Tâm có phần mệt mỏi, cô gật gật đầu: "Em rất thích, cảm giác thật thoải mái!"
Phó Kiến Văn liền nằm xuống ở bên người Tố Tâm, đem cả người cô ôm vào trong ngực: "Nơi này rất thoải mái, hay là ở nơi này anh phục vụ em rất thoải mái!"
Trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, Tố Tâm đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không nghe thấy Phó Kiến Văn đùa giỡn mình rồi.
Nghe tiếng hô hấp đều đều của Tố Tâm, Phó Kiến Văn hôn lên đỉnh đầu cô một cái, an tĩnh ôm Tố Tâm ngủ, thẳng đến khi xác định được Tố Tâm đã ngủ sâu rồi, Phó Kiến Văn mới đứng dậy, đứng ở cửa sổ phòng khách đốt một điếu điếu thuốc lá.