Những năm này, Phó Kiến Văn một mực tin tưởng chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, đặc biệt là ở nơi này củ Phó Thanh Tuyền.
"Coi là như vậy thì cháu cũng đã nhận được rất nhiều rồi, làm người... dã tâm không nên quá lớn!" Lúc Phó Thanh Tuyền đưa ra quyết định kia đã rất đau lòng rồi, Phó Kiến Văn còn muốn gì nữa.
Phó Kiến Văn cười khẽ, rút ra một điếu thuốc cắn ở khóe môi, một tay che chở ngọn lửa, một tay nhen nhóm điếu thuốc lá...
Ánh lửa chập chờn, phác hoạ ra ngũ quan càng ngày càng thâm thuý của Phó Kiến Văn, đặc biệt là cặp mắt đang cúi thấp xuống kia, sâu không thấy đáy.
"Oing ngoại nói một người 30 tuổi không nên có dã tâm quá lớn!" Giọng nói từ tính xa săm của Phó Kiến Văn vang lên, trầm thấp mạnh mẽ nhưng lại tràn đầy lực uy hiếp.
"Kiến Văn, Thiên Tứ, đứa trẻ kia rất tín nhiệm cháu..."
Mắt thấy Phó Kiến Văn không hề bị lay động, Phó Thanh Tuyền lại bắt đầu đánh bài tình cảm.
Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, mở miệng: "Không gạt ông ngoại, trên tay cháu hiện tại đã nắm chặt cổ phần của tập đoàn Khải Đức, đại khái là ngoại trừ của ông ngoại ra!"
Sắc mặt của Phó Thanh Tuyền trắng nhợt, trong chớp mắt, sự việc liên tiếp của mấy ngày nay mắc nối lại cùng nhau, trong nháy mắt ông ta như nghĩ thông suốt chuyện gì, vỗ bàn đứng dậy.
"Phó Kiến Văn!" Phó Thanh Tuyền cắn chặt hàm răng.
Nói đến, chuyện này cũng không lạ, lúc Phó Thanh Tuyền cho Phó Kiến Văn nghỉ nghỉ dài hạn đã không chịu được muốn đuổi Lục Tân Nam, sau đó lại sắp xếp người thân của Lư Thanh Mai giữ mấy chức vụ quan trọng, đã đem hình tượng của tập đoàn Khải Đức làm cho rối tinh rối mù.
Phó Thanh Tuyền đã hiểu rõ, đối với tập đoàn Khải Đức, không phải ông ta cho Phó Kiến Văn một ít cổ phần thì có thể làm cho Phó Kiến Văn an phận!
Thay đổi vị trí, nếu như Phó Thanh Tuyền Hôm nay hơn 30 tuổi, dã tâm của ông ta cũng tuyệt đối sẽ không cho ông ta thoả mãn với một chức vị CEO nhỏ bé, mà không phải đứng trên đầu tất cả mọi người.
6/10