Sở Tầm không phải là chưa từng nghe nói, người như Bạch Hiểu Niên, điên lên sẽ không có điểm dừng.
Sở Tầm nhìn xem Bạch Hiểu Niên như người điên, cô ta xoay người đi về phía đại sảnh của khách sạn.
Bạch Hiểu Niên nhìn xem bóng lưng gấp gáp rời đi của Sở Tầm, nhắm lại cặp mắt đang trừng to của mịn, bàn tay nắm chặt tay vịn của xe đẩy, không ngừng run rẩy.
Hôm nay tận mắt thấy Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam như vậy, Bạch Hiểu Niên khẳng định, Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam không phải là một nhân vật đơn giản!
Chỉ là đến cùng bọn họ có thân phận gì, Bạch Hiểu Niên không muốn đi tìm hiểu, Bạch Hiểu Niên chỉ muốn Tố Tâm bình an! Dù cho Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam chính là phần tử khủng bố, chỉ cần bọn họ có thể bình an cứu lại Tố Tâm, thì đối với Bạch Hiểu Niên mà nói chính là người tốt!
Không biết Tố Tâm hiện tại thế nào rồi!
Bạch Hiểu Niên thực sự là hận chính mình thời điểm này, đôi chân thì không thể dùng, không giúp được gì không nói, còn phải để Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam phân người ra để chăm sóc chính mình!
Bạch Hiểu Niên nhắm mắt lại, bị đẩy tiến vào thang máy...
Bạch Hiểu Niên yên lặng cầu nguyện cho Tố Tâm, hi vọng Tố Tâm bình an vô sự.
...
Trên trực thăng, A Triển đang băng bó vết thương trên cánh tay của mình, Lý Mục Dương ngồi trên ghế ngồi, nhìn xem Tố Tâm đã ngất đi nằm ở trên đầu gối của anh ta, con mắt sâu thẳm không hề chớp, đáy mắt lúc sáng lúc tối.
Lý Mục Dương cũng không có lừa gạt Thời Hàn Sơ, anh ta thật sự không có phái người đi bắt Tố Tâm, là người khác muốn bắt Tố Tâm đi, được A Triển cứu...
12/13