Mặc dù Phó Kiến Văn có thể quấy lên mưa gió ở phố Wall, đúng là thiên phú dị bẩm!
Không... Không có kim tiền làm hậu thuẫn, cho dù đúng là thiên phú dị bẩm, mưa gió ở phố Wall cũng không phải dễ quấy như vậy!
Không nói ở trong nước, những người ở nước Mỹ ăn mặc âu phục giày đứng ở trước ống kính nói với phóng viên cùng người chủ trì rằng thành công của mình bắt nguồn từ công ty xí nghiệp của mình, trong miệng người nào không kiêu ngạo hoặc khiêm tốn tự kể lại lịch sử làm giàu của chính mình, nhưng người có thể phát tài mà chỉ là đơn thuần dựa vào thiên phú dị bẩm!
Tiền, quyền, mới là thứ quyết định đạo lý của thế giới này.
Bởi vì nhiều tiền có thể khiến cho người đã từng chính trực khom lưng!
Cho dù anh không phải ngồi ở vị trí cao nhất trong bộ máy lãnh đạo, nhưng chỉ cần có tiền là có thể mua được kết quả mà anh muốn, thậm chí có thể quyết định một cuộc chiến tranh.
Tố Tâm im lặng rất lâu, rất lâu sau mới mở miệng, tiếng nói mềm nhẹ không nóng không vội: "Lúc bắt đầu cùng anh, em chưa từng nghĩ tới trước đây anh đã từng trải qua cuộc sống như vậy!"
"Sợ sao!" Phó Kiến Văn thấp giọng hỏi.
Tố Tâm gật đầu: "Em sợ! Bởi vì cái này đối với em mà nói chính là một thế giới hoàn toàn xa lạ, giống như... Đóng phim điện ảnh vậy!"
Tố Tâm nói đến hai chữ "Đóng phim", cũng không hề kích động, cũng không có cảm thấy kích thích giống như cô gái mới lớn.
Mặc dù cô có thể áp chế, nhưng Phó Kiến Văn vẫn cod thể nghe ra trong thanh tuyến của Tố Tâm có hoảng sợ.
"Kiến Văn, đây không phải đóng phim, em không có thiên phú dị bẩm, cũng không có mình đồng da sắt, em chỉ là một cô gái hết sức bình thường, là một cô gái không có năng lực tự vệ! nếu như sau này có gặp phải chuyện như vậy thì em vẫn là bó tay chịu trói, cho nên em sợ! Cảm thấy như đỉnh đầu em đang treo lơ lửng một con dao trên một sợi tơ mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống muốn mạng của em!"