"Có có có! Được được! Minh Minh cũng có phần!" quản gia Diệp cười ha ha nhìn xem hai đứa bé.
Hiện tại ai có thể đem Phó lão tiên sinh mời về, quản gia Diệp liền yêu thích kẻ đó...
Phó Thanh Tuyền xuống xe, con mắt của quản gia Diệp đột nhiên ửng hồng, nghẹn ngào mở miệng: "Lão tiên sinh, ngài rốt cuộc đã về nhà!"
Lời này của quản gia Diệp khiến cho Phó Thanh Tuyền ngẩn ra.
Về nhà!
Nhà cũ Phó gia vốn là nhà của Phó Thanh Tuyền, nhưng bao nhiêu năm nay Phó Thanh Tuyền chưa có trở về, ngay cả chính ông ta đều đã quên nơi này là nhà.
Khoảnh khắc này dường như quay lại những năm trước, mỗi lần Phó Thanh Tuyền trở về, quản gia Diệp lại đứng ở nơi này nghênh tiếp ông ta, chỉ là... Bây giờ mái tóc của quản gia Diệp đã bạc hơn rất nhiều so với trước đây, vẻ già nua hiện rõ trên mặt.
Trong lòng Phó Thanh Tuyền hơi cảm thấy khó chịu, ông ta giơ tay dùng sức nhéo nhéo bả vai của quản gia Diệp: "Lão Diệp..."
"Ai!" quản gia Diệp đáp một tiếng, duy trì nụ cười ở trên môi, "Tuy rằng không biết hôm nay ngài sẽ trở về, nhưng lão phu nhân vẫn để cho người chuẩn bị những món ăn mà ngài và Đại tiểu thư thích ăn! nếu như lão phu nhân biết ngài trở về rồi, trong lòng chắc hẳn cao hứng biết bao nhiêu!"
Quản gia Diệp nói chuyện rất có trình độ, mặc dù một lúc nữa khả năng Phó lão phu nhân sẽ có những ngôn từ bất thiện với Phó Thanh Tuyền, nhưng trong lòng Phó lão phu nhân nhất định là vui vẻ!
Quản gia Diệp một lòng muốn cho Phó Thanh Tuyền cùng Phó lão phu nhân hòa hảo, cũng là nhọc lòng rồi.
Thư ký Tống vẫn đứng ở cách đó không xa nhìn xem quản gia Diệp, thẳng đến khi tất cả mọi người vào cửa, thư ký Tống mới đi đến bên cạnh quản gia Diệp chào hỏi một câu.