Tố Tâm ngồi xổm người xuống nhìn hai đứa nhỏ kia rồi mở miệng nói: "Các con cùng với Đoàn Đoàn còn có Tiểu Đường Quả đều là bạn học chung một lớp, bình thường cũng sẽ cùng nhau chơi đùa, đánh nhau cũng rất bình thường, nhưng đem Tiểu Đường Quả đẩy ngã xuống bậc thang, các con ngẫm lại xem có phải quá mức rồi hay không! Các con cũng đã không phải là những đứa trẻ một hai tuổi, các con đã lớn rồi, cô không muốn nói với các con những câu nói dỗ dành ngon ngọt, các con hãy tự mình ngẫm lại xem, Tiểu Đường Quả bị chảy nhiều máu như vậy, có phải nghiêm trọng quá rồi không!"
Tố Tâm mở miệng không phải là chửi rủa chỉ trích người, cũng không có dạy người, cô chỉ ngồi xổm người xuống nhìn thẳng hai đứa bé, ngữ khí cũng không có coi bọn họ là trẻ con, mà nói chuyện với hai đứa trẻ như những người lớn nói chuyện với nhau, hai đứa bé không có bài xích ngẩng đầu lên nhìn về phía Tố Tâm, viền mắt đỏ hơn.
"Mọi người cùng nhau chơi, mỗi người đều có sở trường cũng có khuyết điểm, tuy rằng Đoàn Đoàn nói chuyện không lưu loát là vì trước đây Đoàn Đoàn không được tiếp xúc với nhiều người, về sau chơi cùng các con nhiều một chút là có thể nói chuyện lưu loát hơn rồi, Tiểu Đường Quả cũng không phải là không có ba ba, chỉ là ba ba cùng mẹ của Tiểu Đường Quả tạm thời không ở cùng một chỗ, Tiểu Bàn hay Tiểu Khai Tâm nhỉ, cũng không phải là không có mẹ, chỉ là ba mẹ của bạn ấy không ở cùng một chỗ, thế nhưng những người không có ba mẹ! Cũng không phải giống Tôn Ngộ Không, không ai có thể đụng tới được sao!"
Lúc Tố Tâm nói chuyện, trong giọng nói có mang theo ý cười, một đứa bé trong đó giơ tay xoa xoa con mắt của mình.
"Chúng ta đều có tay... Các con nhìn xem, ngón tay vươn ra còn có ngón dài ngón ngắn đúng hay không, người cũng giống nhau, đều có điểm mạnh cùng điểm yếu, mỗi người đều có những việc không bằng người khác, nhưng mỗi người cũng có chỗ giỏi hơn người khác, ví dụ như Đoàn Đoàn mặc dù nói chuyện không lưu loát, nhưng rất nhiệt tình đối với người khác, tâm địa cũng rất thiện lương, lại không gây sự, tranh vẽ cũng rất đẹp, còn Tiểu Đường Quả tuy rằng hơi hung hăng một chút, nhưng lại rất hoạt bát rộng rãi, đi tới chỗ nào chỗ đó đều vui vẻ, còn bạn nhỏ Tiểu Khai Tâm này cô không quen, thế nhưng có thể nhìn ra được cũng đặc biệt có nghĩa khí, trên người các con khẳng định cũng có những điểm xuất sắc, cũng có chỗ không bằng người khác, các con nói có đúng hay không!"
Đoàn Đoàn nghe được mẹ nghiêm trang khoa trương chính mình, lỗ tai đã đỏ lên, đôi mắt to sáng long lanh nhìn chằm chằm Tố Tâm, viền mắt đỏ hơn, mẹ của mình thật tốt! Mẹ là người tốt nhất trên thế giới! Mẹ sẽ không chê mình nói chuyện không lưu loát, còn cảm thấy mình thiện lương nhiệt tình, cũng cảm thấy mình vẽ đẹp!
Thế là Đoàn Đoàn quyết định, đi về phải vẽ cho mẹ mấy bức hoạ!
Tiểu Khai Tâm được khen cũng thập phần vui vẻ nắm nắm quả đấm của mình, ba ba xưa nay đều sẽ không khích lệ nhóc như vậy, ba ba chỉ biết nói... Tiểu Khai Tâm, con làm sao lại nhiều chuyện như vậy!
Hai đứa trẻ đứng ở trước mặt Tố Tâm cũng tranh nhau chen lấn mà nói...
"Con ăn cơm ăn cực kỳ tốt!"
Cô giáo: "..."
Cái này không phải là cái gì đáng để kiêu ngạo chứ!