Chuyện này bất kể có phải là do Phó Thanh Tuyền làm hay không, cũng không ngoài ý liệu của Tố Tâm.
Phó Thiên Tứ nhục mạ Sở Tầm, lời nói quá mức khó nghe, hơn nữa hiện tại những câu nói kia bị lưu truyền rất rộng rãi, ngay cả học sinh tiểu học đều sẽ nói theo vài câu, ảnh hưởng quả thực ác liệt, Cục trên cấm tiết mục lưu hành cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu như là Phó Thanh Tuyền làm, đó là Phó Thanh Tuyền muốn để cho con trai của mình từ bỏ hy vọng, đứt đoạn giấc mơ muốn làm ca sĩ của cậu ta, cũng là nên làm.
"Trước đó tôi còn tưởng rằng lấy trình độ dung túng của Ông nội Phó Thanh Tuyền, sẽ tung ra tài trợ đối với tiết mục này, sau đó để tiết mục này lén lút nhường cho Phó Thiên Tứ một chức quán quân!"
Tô Mạn Mạn nghĩ đến một chuyện từ mấy năm trước, cô bĩu môi: "Nhưng mà cũng có khả năng chính là ông nội Phó Thanh Tuyền tìm Sở Tầm xúi quẩy! Dù sao tiết mục đó của đài truyền hình Hải Thành vẫn có tỉ lệ người xem rất cao!"
"Tôi cảm thấy khả năng tìm Sở Tầm xúi quẩy không lớn, Phó lão gia quả thật giống như không quá nguyện ý để cho Phó Thiên Tứ tiến vào làng giải trí." Tố Tâm thuận miệng nói.
"Sao khả năng lại không lớn!" Tô Mạn Mạn nhỏ giọng mở miệng nói với Tố Tâm, "Mấy năm trước Phó Thiên Tứ tham gia thi đấu ở trường học, cũng bởi vì ngang hàng với Phó Thiên Tứ có một cô gái, cô ta đẩy Phó Thiên Tứ một cái, sau đó còn gọi Phó Thiên Tứ là con riêng, từ đó về sau bất kể là cô gái đó tham gia thi đấu ở bất kì chương trình nào, Phó Thanh Tuyền đều sẽ tài trợ cho chương trình đó, sau đó điểm danh để cho cô gái kia không lọt được cả vào top hai mươi, ngẫm lại chắc cô gái kia không biết bị đả kích thành cái dạng gì! như vậy rồi Phó Thanh Tuyền còn chưa hết giận, nghe nói công việc của cha mẹ cô gái kia cũng bị mất..."