Phó Kiến Văn miễn cưỡng bị đánh trúng mấy lần, sắc mặt lại không có một chút nào là không thích, anh đưa tay trói lại sau ót, đem người kéo về trong lồng ngực của mình, Tố Tâm như vậy, thực sự làm anh rất đau lòng...
Tố Tâm vùng vẫy mấy lần, không có tránh thoát được, hơn nữa còn bị Phó Kiến Văn ôm chặt ở trong lồng ngực, Tố Tâm dùng sức cắn vào bả vai của Phó Kiến Văn, cắn thật mạnh, mạnh đến nỗi trong miệng nếm trải mùi máu tanh mà vẫn không có buông ra.
Thân thể của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng cứng ngắc, không nói tiếng nào tùy ý để Tố Tâm cắn.
Nhưng Tố Tâm cắn lực đạo càng ngày càng nhỏ, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
"Xin lỗi! Về sau anh nhất định sẽ mang theo điện thoại, để em biết anh bình yên vô sự!" Phó Kiến Văn dùng sức ôm chặt Tố Tâm, giọng nói từ tính thâm trầm vang lên bên tai Tố Tâm.
Anh biết Tố Tâm trách anh!
Được Tố Tâm lo lắng như vậy, trong lòng Phó Kiến Văn rất ấm, cũng rất đau lòng...
Tố Tâm chưa từng có sợ sệt qua như thế bao giờ, cô cũng ôm chặt lấy Phó Kiến Văn: "Em cho rằng... Anh muốn bỏ lại em một mình rồi!"
Lúc trên đường tới bệnh viện, trong đầu Tố Tâm luôn hiện lên hình ảnh Phó Kiến Văn bị ống thép xuyên qua người, mỗi lần như vậy, Tố Tâm đều đau đến không thở nổi.
Trái tim cũng giống như là bị một bàn tay bóp lấy, bóp đến nỗi máu me đầm đìa.
Nhưng Tố Tâm vẫn phải nhịn!
Trời mới biết lúc ấy cô khó chịu đến mức nào!
Tố Tâm đem đầu chôn ở phần gáy của Phó Kiến Văn, khóc lóc nghẹn ngào mở miệng: "Kiến Văn, em yêu anh! em yêu anh... Đặc biệt đặc biệt yêu! Đã yêu đến nỗi không thể không có anh rồi! Em không có cách nào nghĩ được cuộc sống về sau không có anh sẽ thành cái dạng gì! Không nên bỏ lại em một mình! Vĩnh viễn không được bỏ lại em một mình!"
Phó Kiến Văn nghe Tố Tâm nghẹn ngào tỏ tình, trong lòng mềm mại một mảnh.
Anh nghiêng đầu nhắm mắt hôn lên đỉnh đầu Tố Tâm, sâu sắc hôn...
"Em yêu anh, so với đã từng yêu Hứa Khai càng nhiều hơn... Nhiều hơn gấp trăm nghìn vạn lần!" cánh tay Tố Tâm không ngừng nắm chặt, nước mắt như hạt châu rơi xuống, "Em thật sự... Thật sự không thể không có anh!"
Hô hấp của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng ngừng ngắt, đáy mắt lại có chua xót.
Câu nói này, Phó Kiến Văn đợi bao lâu!