Suy nghĩ một chút, thật sự là cô ta đã độc chiếm toàn bộ tình yêu của Kỷ Vận.
Bây giờ Tố Nhiên hồi tưởng lại những thứ mà cô ta đã từng làm đối với Kỷ Vận, đối với người cha đã rời khỏi thế giới kia, nghĩ lại những thứ mà cô ta đã nói đã làm, tự trong đáy lòng cô ta vô cùng hối hận!
Nếu như sớm biết được về sau sẽ là kết cục như vậy, cô ta nhất định sẽ đối xử thật tốt đối với Kỷ Vận, cũng nhất định sẽ đối xử thật tốt đối với người đàn ông kia!
Cũng sẽ không đối chọi gay gắt như vậy đối với Tố Tâm.
Kỳ thực trong lòng cô ta đều hiểu, cô ta và Tố Tâm đều bị thay đổi thân phận, năm đó cả hai chỉ còn là đứa trẻ, cái gì cũng đều không biết.
Nếu như có thể lựa chọn, kẻ nào lại nguyện ý rời khỏi cha mẹ ruột của mình!
Sở dĩ thứ khiến cho Tố Nhiên cảm thấy Tố Tâm mới là người mang tội ác tày trời, bất quá là bởi vì Tố gia cực kì có điều kiện, mà Lục gia lại nghèo khó.
Rất nhanh đã lái đến cửa biệt thự, viền mắt cùng mũi của Tố Nhiên vẫn còn đỏ, Tố Nhiên dừng xe xong, giật cái khăn giấy, chà xát nước mắt cùng nước mũi, lại mở ra tấm gương liếc nhìn con mắt của mình xem có lộ ra vết tích đã khóc hay không, sau đó bù đắp phấn xác định sẽ không lộ, Tố Nhiên mới đẩy cửa xuống xe.
Gió lạnh thổi đến, nước mũi cùng nước mắt của Tố Nhiên nhanh chóng khô đi, cô ta đi tới cốp sau, xách đồ ăn mà Kỷ Vận ưa thích, đóng lại cốp sau, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xinh đẹp này một chút.
Nhìn lên hẳn là Tố Tâm đối xử rất tốt đối với Kỷ Vận, rõ ràng có thể sắp xếp một căn biệt thự tốt như vậy để Kỷ Vận dưỡng bệnh, cảnh vật chung quanh cũng vô cùng thanh tịnh, không khí mới mẻ!