"Trước mắt thị trường chứng khoán của tập đoàn không ổn định, lại mấy đi hạng mục của chính phủ, Kiến Văn, cháu ý định lúc nào kết thúc nghỉ ngơi đi làm lại!" Phó Thanh Tuyền như là tùy ý mở miệng hỏi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên.
"Lúc cháu đi đã giao phó mọi việc cho Lục Tân Nam rồi, dựa theo đạo lý mà nói lúc cháu không có mặt thì tập đoàn nên hoạt động bình thường, nhưng sau đó Lục Tân Nam bị đuổi ra khỏi phòng họp, các vị trí quan trọng của tập đoàn cũng được đổi lại thành người mới, nội bộ rung chuyển bất an, gọi thầu không lấy được một chút cũng không ngoài ý liệu rồi!"
Phó Thanh Tuyền đối đầu với cặp mắt sâu không thấy đáy của Phó Kiến Văn, cắn cắn răng hàm.
Lời này của Phó Kiến Văn chính là muốn đem nồi ném cho Phó Thanh Tuyền.
Vốn dĩ Phó Kiến Văn đã an bài xong tất cả, chính là Phó Thanh Tuyền nhất định phải đem Lục Tân Nam sỉ nhục đuổi đi, rồi theo lời của Lư Thanh Mai nói, không dằn nổi đem mấy cương vị quan trọng đổi lại thành người nhà của Lư Thanh Mai, này mới khiến cho tập đoàn Khải Đức bị rơi xuống tận cùng như hiện tại, tập đoàn Khải Đức như vậy còn muốn bắt được hạng mục gọi thầu, quả thực là đùa giỡn.
"Ông, ngài đây là muốn anh Kiến Văn đừng nghỉ ngơi nữa mà trở về thu dọn cục diện rối rắm sao!"
Tô Mạn Mạn giả bộ ngây thơ hỏi!
Tô Mạn Mạn một bộ mặt đầy nghi vấn nhìn về phía Phó Thanh Tuyền, ánh mắt xinh đẹp sạch sẽ vô cùng.
"Mạn Mạn!"
Mẹ của Tô Mạn Mạn lấy ánh mắt ngang tàng liếc Tô Mạn Mạn.
Tô Mạn Mạn rụt cổ một cái, bưng chén trà lên uống một hớp, làm bộ như mình chưa từng nói gì qua.