Cháo vừa mới ăn được một nửa, Đoàn Đoàn cũng đã tỉnh lại.
Hôm nay là cuối tuần, Đoàn Đoàn không phải đi nhà trẻ, dì Lý vốn định cho Đoàn Đoàn ngủ thêm một lúc, nghe được âm thanh của Đoàn Đoàn ở trên phòng, dì Lý đang dọn dẹp ở dưới bếp, vội vã rửa tay, lên đón Đòan Đoàn.
"Đoàn Đoàn hôm nay dậy sớm như vậy!" dì Lý cười hỏi một câu.
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, một bé trai trắng trẻo mập mạp mặc bộ quần áo ngủ giống như con bò sữa ngồi đang đứng ở dưới đất... Bị mặt trời chiếu vào, có phần chói mắt.
Đoàn Đoàn tỉnh lại, không nhìn thấy mẹ ở bên cạnh, nhóc chớp con mắt lim dim của mình, suy nghĩ một chút, hình như ngày hôm qua... Là nhóc nằm mơ!
Nhóc thường xuyên mơ những giấc mơ như thế, mơ thấy mẹ mãi mãi ở cạnh nhóc...
Bánh bao nhỏ có chút khổ sở, nhắm mắt lại, đưa tay dụi dụi đôi mắt của mình, mu bàn tay ẩm ướt.
Bàn tay nhỏ của nhóc chống lên giường, vểnh lên cái mông nhỏ bò lên, lại tiếp tục đặt mông ngồi ở trên giường.
Dì Lý đi ra tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo mà Đoàn Đoàn ưa thích đặt ở bên giường, Đoàn Đoàn đã ngoan ngoãn cúi đầu cởi cúc áo ngủ ra, cởi hết quần áo ngủ xong, chỉ còn sót lại một chiếc quần con nhỏ màu trắng, nhóc bò đến cuối giường, lại đặt mông ngồi xuống, ngón tay út nắm chặt áo T-shirt, chui đầu qua.
Dùng sức đem cổ áo kéo xuống thật mạnh, vì dùng quá nhiều sức lực cho nên thân thể có chút đung đưa, bàn chân nhỏ khẽ nhếch lên, cả người lung lay một cái...
"Đoàn Đoàn sao không ngủ thêm một chút nữa!"
Tiếng nói quen thuộc khiến cho trái tim Đoàn Đoàn như nhũn ra, Đoàn Đoàn mở to hai mắt nhìn về phía cửa vào, nhìn thấy Tố Tâm ở cửa tựa hồ như không tin vào mắt mình, nhóc dơ tay dụi dụi con mắt của mình, không hé răng.
Tố Tâm ngồi ở bên giường, nắm chặt cánh tay ngắn ngủn tròn tròn của Đoàn Đoàn, giúp nhóc chui hai tay vào trong áo, chỉnh lại cái áo, lại nhấc Đoàn Đoàn đứng lên để giúp nhóc mặc quần.
Đoàn Đoàn đỡ ở bả vai Tố Tâm, trong hơi thở chính là mùi vị của mẹ, bánh bao nhỏ còn không thèm mặc quần liền nhanh chóng ôm lấy cổ của mẹ của mình, cánh tay toàn thịt là thịt ôm ở phần gáy của Tố Tâm, nghiêm túc gọi một tiếng: "Mẹ!"
Tố Tâm mỉm cười, đáp một tiếng: "Ơi!"
Đoàn Đoàn vui vẻ sắp khóc rồi, nhóc không phải nằm mơ, mẹ thật sự ở đây!
Nhận ra được Đoàn Đoàn đem phần gáy của mình ôm càng ngày càng chặt, thân thể nhỏ bé kéo kéo cô, phần gáy trắng nõn của Tố Tâm đã có chút ẩm ướt.
Đoàn Đoàn nói, giọng nói mềm mại: "Mẹ, muốn... muốn ở cùng mẹ!"
Tố Tâm hiểu được ý tứ của Đoàn Đoàn, gật đầu: "Được! Về sau nhất định ở cùng nhau!"
Tố Tâm giúp Đoàn Đoàn mặc nốt chiếc quần vào, đang muốn mặc thêm cho Đoàn Đoàn một chiếc áo gió mỏng thì đột nhiên nhóc từ trên giường bò xuống, cộc cộc cộc chạy đến tủ quần áo, kéo tủ quần áo ra, ngồi xổm người xuống, từ tủ quần áo phía dưới cùng lôi ra một cái hòm, sau đó từ bên trong lấy ra một bộ quần áo mà lúc trước Tố Tâm mua cho nhóc, chính là quần áo gia đình.
"Muốn mặc bộ này!" Tố Tâm đưa tay tiếp nhận bộ quần áo, thấy mình đã mua quần áo gia đình, đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Từ khi mua bộ quần áo này, Đoàn Đoàn một mực đem nó cất vào chiếc hộp giữ đồ quan trọng của nhóc, không nỡ bỏ ra mặc, nhưng nhóc lại không biết gấp quần áo, cho nên bộ quần áo có chút nhăn nhúm...
Tố Tâm cầm bộ quần áo suy nghĩ một chút, nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn duỗi hai tay ra chờ cô mặc quần áo vào cho nhóc, Tố Tâm nói: "Đoàn Đoàn... Quần áo cần giặt lại một chút, đợi hôm nào đưa con ra ngoài chơi, con cùng ba ba và mẹ mặc có được không!"
Nghe Tố Tâm nói như vậy, Đoàn Đoàn lại ngoan ngoãn để hai tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu.
*Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa *