Điện thoại vừa thông, Phó Thanh Tuyền liền xông lên gào thét vào trong điện thoại, khiến cho Phó lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa...
Phó lão phu nhân tức giận đến nỗi chân tay đều đang run, nhưng bà vẫn nhẫn nại, lạnh giọng mở miệng: "Lúc ông quá trớn cùng người khác còn có một người con hoang, làm sao không niệm tình vợ chồng! Lúc ông muốn ly hôn cùng tôi, lúc ông muốn tôi nhường đường cho con hồ ly tinh kia tại sao không nói đến tình nghĩa vợ chồng! Hiện tại còn muốn tôi niệm tình nghĩa vợ chồng cái gì hả!"
Đầu bên kia điện thoại, Phó Thanh Tuyền giật giật cổ áo sơmi, trong lòng đau nhức khó chịu: "Tập đoàn Khải Đức không có tâm huyết của bà có phải hay không! Bà liền nhẫn tâm nhìn xem nó vỡ sao!"
"Nha... Vỡ rồi! Vỡ rồi thì làm sao!" Phó lão phu nhân cố ý làm ra một bộ bình chân như vại, "Vỡ rồi dù sao cũng hơn đem tâm huyết của tôi để cho người con hoang kia chiếm!"
Phó Thanh Tuyền bị Phó lão phu nhân làm cho tức giận đến nỗi trực tiếp cúp điện thoại, hung hăng đem điện thoại di động đập xuống đất.
Trong nháy mắt, điện thoại chia năm xẻ bảy.
"Cốc Cốc Cốc —— "
Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Thành một tay cầm văn kiện, một tay chống gậy ba tong từ ngoài cửa đi vào, cười hỏi: "Cha, làm sao vậy! Tức giận lớn như vậy!"
Phó Thành một thân tây trang giày da, giữa lông mày đều là ý cười dịu ngoan.
Phó Thành bây giờ so với Phó Thành mấy năm trước không giống nhau, anh ta vẫn là một bộ nho nhã dịu ngoan như cũ, nhưng đáy mắt đã có những cứng cỏi mà năm kia không có.
Một người bị bác sĩ tuyên bố từ nay không thể đứng dậy khỏi xe lăn, thời gian mấy năm đã có thể đứng lên, chống ba tong là có thể bước đi, có thể thấy được quyết tâm cứng cỏi tới cỡ nào.