Đội ngũ xếp hàng bởi vì đám người trẻ tuổi rời đi, mà phía trước trống hẳn một đoạn dài.
Tố Tâm siết chặt bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, bên trên khẩu trang là đôi tròng mắt đặc biệt sáng sủa: "Hiểu Niên nói món ăn ở nhà hàng này có hương vị mà chỗ khác không có, hơn nữa ông chủ lại rất khó tính, cơm nước xong khách còn phải tự dọn dẹp bàn ăn, nói ở đây ăn cơm đặc biệt có cảm giác."
Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, đáy mắt đều là nụ cười: "Bạch Hiểu Niên nói! trước đây em chưa có tới đây sao!"
Tố Tâm lắc đầu: "Nhiều lần đều nói muốn tới, kết quả đều có chuyện bỏ lỡ."
Phó Kiến Văn gật gật đầu, nhìn thấy có mấy người đi ra, ông chủ lớn tiếng gọi đi vào bàn hai.
"Nghe ông chủ của phòng ăn này tên Vương Mãng, sau khi cha của Vương Mãng qua đời, phòng ăn nhỏ này mẹ của Vương Mãng liền cho người khác thuê, sau đó mẹ cũng qua đời, Vương Mãng tiếp nhận cái tiệm này, kế thừa nghề của cha mình! Vừa mới bắt đầu, chuyện làm ăn của tiệm rất kém, đều sắp phải đóng cửa rồi, sau đó không biết tại sao đột nhiên lại hot mhw vậy!"
Xếp hàng nhàm chán, hai tay Tố Tâm đều nhét vào trong túi áo khoác của Phó Kiến Văn, cùng Phó Kiến Văn nói về lịch sử phòng ăn của Vương Mãng: "Năm ngoái có một công ty đấu thầu mảnh đất này, nghe nói chính là ông chủ của phòng ăn này dẫn theo mọi người đi gây sự, sau đó cứng rắn không chịu di dời, lợi hại!"
"Đây là em nghe được ở chỗ nào!" Phó Kiến Văn nhìn cô vợ nhỏ đang say xưa kể chuyện, đến dở khóc dở cười.
"Đều là Hiểu Niên nói với em..."
Dưới ánh mặt trời, Phó Kiến Văn nhìn xem đôi mắt như đang cười của Tố Tâm, phảng phất như bị lún vào ánh mặt trời, anh cúi đầu nhỏ giọng mở miệng ở bên tai cô: "Em vui vẻ như vậy..."
Hầu kết của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nhún, tựa hồ là sợ nói quá lớn, môi mỏng dán sát vào lỗ tai của Tố Tâm: "vui vẻ như vậy, có phải Bạch Hiểu Niên lại lén lút gửi cuộn phim cho em rồi hay không!"
5/20