"Người người đều muốn biết vị đạo đức tiên sinh phía sau Cố Thanh Thành rốt cuộc là kẻ nào, như vậy cô mà công khai rời đi cùng Cố Thanh Thành, người thông minh tự nhiên sẽ tìm hiểu rõ nguồn gốc, dù cho Cố Thanh Thành đem vết tích che giấu tốt đến như thế nào, thì chuyện tra ra Phó Kiến Văn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn! Cô hãy ở lại đây một thời gian sau đó tôi sẽ thu xếp..."
Không biết có phải Lý Mục Dương cố ý nói quá vấn đề lên hay không, nếu như Lý Mục Dương là muốn hù dọa Tố Tâm, thì anh ta đã thành công!
Bởi vì sau khi nghe được Lý Mục Dương nói, ruột gan của Tố Tâm cũng rối bời.
Bên tai đều là tiếng chim hót cùng tiếng nước chảy róc rách, Tố Tâm ép buộc chính mình tỉnh táo lại, nhẫn nhịn tim đập, cô khẽ cười nói với Lý Mục Dương: "Lý tiên sinh nói quá rồi, mà trước tiên không nói chuyện chồng của tôi là vị đạo đức tiên sinh kia là thật hay là giả, cho dù có là thật! Cố Thanh Thành cùng chồng của tôi chính là bạn bè thân thiết, nếu có người có thể tra ra được chồng của tôi... thì cũng đã sớm tra được, sẽ không đợi cho tới hôm nay!"
Nụ cười của Tố Tâm rất đẹp, giọng nói cũng rất kiên định...
Nhưng trong lòng lại không có mấy phần sức lực, cho nên cô cũng chỉ là mạnh miệng!
Tố Tâm đã từng thấy Cố Thanh Thành, vậy thì cho thấy Cố Thanh Thành cũng thường xuyên trở về thành phố A cùng Phó Kiến Văn gặp mặt, chính như Tố Tâm từng nói, nếu quả thật có người có thể tra được Phó Kiến Văn, đã sớm tra được!
Màu mắt của Lý Mục Dương càng sâu, càng phát hiện ra Tố Tâm thông minh bao nhiêu thì càng có ý nghĩ muốn chiếm thành của mình bấy nhiêu, thời điểm này mà Tố Tâm còn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, thật sự không dễ dàng, Lý Mục Dương cao hứng vì Tố Tâm thông minh, nhưng cũng căm tức bởi vì sự thông minh của Tố Tâm đã không cho anh ta chút cơ hội nào.