Đoàn Đoàn nằm nhoài ở trên ghế nhỏ bên bàn ăn, ngửi được hương vị súp cá trích thơm lừng, có chút thèm.
Dì Lý không chịu được ánh mắt tha thiết mong chờ của Đoàn Đoàn, múc cho Đoàn Đoàn một chén: “Ha ha!”
Đoàn Đoàn nắm chặt cái muôi hướng vào trong miệng đưa một muôi, ánh mắt sáng lên, sau đó giơ ngón tay cái lên với dì Lý: “Ngon!”
Dì Lý cười càng ngày càng long lanh: “Đoàn Đoàn thích ăn, về sau mỗi ngày đều nấu cho Đoàn Đoàn có được hay không!”
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu.
Thấy Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại xuống ăn điểm tâm, Đoàn Đoàn giơ cái muôi đưa lên cho Tố Tâm, Tố Tâm đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, cô cúi đầu ăn muôi súp mà Đoàn Đoàn đưa, thấy cặp mắt sáng lóng lánh của Đoàn Đoàn đang nhìn mình, Tố Tâm không nhịn khen ngợi nhóc: “Đoàn Đoàn của chúng ta ngoan quá! Có đồ ăn ngon đều biết chia sẻ cùng mẹ!”
Đoàn Đoàn gật đầu.
Ăn sáng xong, đưa Đoàn Đoàn lên xe, Đoàn Đoàn lưu luyến quay lại phất tay với Tố Tâm một cái.
Vưu Nại Nại đã gọi điện thoại đi bệnh viện hỏi qua tình hình rồi, Vân Lưu Ly đã tỉnh lại, vào lúc này đang truyền dịch.
Bạch Cẩn Du có ý tứ là lý do an toàn, để Vân Lưu Ly ở lại bệnh viện hai ngày, xác định thân thể của Vân Lưu Ly hoàn toàn không có chuyện gì sau đó mới để cho đứa bé kia xuất viện.
Tố Tâm thay xong quần áo, mang theo súp mà dì Lý đã chuẩn bị xong sau đó cùng Vưu Nại Nại đi bệnh viện.
...
Ở bệnh viện trông một buổi tối, gương mặt anh tuấn của Đường Tranh có chút mỏi mệt, dưới cằm cũng xuất hiện những mảnh vụn của râu.
Vân Lưu Ly ngồi ở trên giường bệnh, đang truyền dịch, con mắt to tròn trắng đen rõ ràng nhìn qua Đường Tranh đang đứng ở cuối giường bệnh.
Hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại đẩy cửa đi vào.