Nhưng rốt cuộc là bao nhiêu, không có người nào có thể đưa ra một câu trả lời chính xác.
Trong lòng Phương Ngôn không khỏi có một loại cảm giác phòng làm việc không cần tiếp tục phải vì tiền mà kích động.
Biết người đến là Phương Ngôn, bảo vệ ngoài cửa rất mau mở ra cho bọn họ vào.
Tố Tâm đã tắm, thay quần áo khác xong, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở dưới lầu nghênh tiếp Phương Ngôn.
Phó Kiến Văn lần này đến cùng là vẫn nhới buổi chiều Tố Tâm muốn quay Video tuyên truyền cho chương trình mới, cho nên không có náo quá mức, thư thái giải sau đó liền bỏ qua cho Tố Tâm.
Cảnh giới bên trong trang viên rất tốt rất an toàn, cho nên trong lúc Tố Tâm quay chụp video, Phó Kiến Văn liền đi lên thư phòng ở trên lầu xử lý một số chuyện.
Tố Tâm mặc áo lông màu trắng đứng ở trong kiến trúc bao la hùng vĩ phía trước, cùng bên phải là một bầu trời một mảnh quất sắc ửng đỏ hòa hợp làm một, đẹp giống như chú bướm nhiều màu sắc đập cánh giữa trời mùa đông.
Sau xe Phương Ngôn, là hai chiếc xe chở đầy dụng cụ... in logo của đài truyền hình Tấn Giang, bọn họ đi vòng qua suối phun nước, ngừng ở cách Tố Tâm không xa, khóe môi Tố Tâm mỉm cười, cô nhấc chân đi về hướng xe của Phương Ngôn đi đến.
Phương Ngôn bước xuống khỏi xe của mình, hô hấp được không khí sạch sẽ làm cho dễ chịu vô cùng, khiến cho tinh thần tăng gấp trăm lần...
Không thể không thừa nhận đây thực sự là chỗ tốt!
Trang viên lớn khiến Phương Ngôn không nhìn thấy phần cuối, trong lòng Phương Ngôn thầm cảm khái Phó Kiến Văn là giàu có tới cỡ nào, trong lòng không nhịn được bát quái Phó Kiến Văn đến cùng là có bao nhiêu tài sản.