Hầu kết của Phó Kiến Văn động, mắt có phần đỏ lên, con ngươi đen nhánh càng ngày càng thâm thúy.
Phó Kiến Văn không nói lời nào ôm lấy Tố Tâm đi về phòng ngủ, thân thể không được giải toả nơi nào đó quả thực muốn phình to đến nổ tung.
Phó Kiến Văn gấp cần Tố Tâm giúp anh thư thái!
Nếu là Tố Tâm bắt đầu trước thì Phó Kiến Văn cũng không để ý tới thân thể của cô nữa, đóng cửa phòng ngủ lại, Phó Kiến Văn vô cùng hung hăng ném Tố Tâm xuống giường lớn.
Thân thể Tố Tâm tiếp xúc với giường lớn, sống lưng khẽ đau nhức. Mặc dù là cô khiêu khích anh trước nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Phó Kiến Văn thì Tố Tâm hối hận thật rồi.
“Kiến Văn, em chỉ đùa thôi mà.”
Phó Kiến Văn tiến lại gần hơn, anh cởi thắt lưng của mình, cởi bỏ quần áo vướng víu sau đó từ từ áp sát xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm nằm ở trên giường.
Giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở nam tính sộc vào mũi Tố Tâm.
“Có muộn quá rồi không? Xin đi anh tha.” mặc dù Phó Kiến Văn nói như vậy nhưng súng đã lên nòng, tha đâu dễ dàng như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Tố Tâm lại bạo gan hơn, cô lật người ngồi dậy, đè lên trên người Phó Kiến Văn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm xuống làn da màu mật ong trước ngực.
Hơi thở của Phó Kiến Văn càng ngày càng ồ ồ, bàn tay to lớn khẽ lùa vào trong váy ngủ, khẽ nắm chặt hai bờ mông căng tròn của Tố Tâm, mạnh mẽ nắn bóp.
“Ưm...” tiếng rên rỉ kiều mỵ từ trong miệng Tố Tâm vang lên, mỗi một tiếng đều là dịu dàng như vậy, mê người như vậy, có thể làm cho người ta huyết mạch phun trào, hận không thể lập tức đè cô dưới thân thể hung hăng yêu thương một phen.
Phó Kiến Văn cố nén dục vọng muốn trực tiếp vọt vào thân thể mềm mại của Tố Tâm, môi lưỡi cô như khiêu khích dục vọng trên người anh, mặc dù Phó Kiến Văn không nhìn rõ gương mặt của Tố Tâm, nhưng anh vẫn chú ý đến từng vẻ mặt, từng phản ứng của cô, vẻ mặt thích thú.
Bị Phó Kiến Văn nhìn, gương mặt của Tố Tâm nóng rần lên. Không dám tiếp tục động đậy nữa.
*********
Hối hận cũng đã muộn rồi nè ☺️☺️☺️☺️☺️☺️
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nhé ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️