Rất lâu, Phó Kiến Văn gật đầu: "Để Lục Tân Nam đi làm..."
Nghe được Phó Kiến Văn không mặn không nhạt nói, khoé môi Đường Tranh nổi lên ý cười.
...
Tố Tâm theo Tố Cảnh Toàn từ thư phòng đi ra, trong tay nắm chặt những giấy tờ lần trước Tố Cảnh Toàn chuẩn bị.
Bên trong, chính là tiền, trái phiếu cùng bất động sản.
Tố Tâm không nhận, Tố Cảnh Toàn liền muốn đem những thứ này biến thành cổ phần của Tố thị đưa cho Tố Tâm, Tố Tâm chỉ có thể cầm những thứ này từ thư phòng đi ra...
Tố Nhiên đã thay xong quần áo bước xuống lầu, nhìn thấy Tố Tâm, ánh mắt đảo qua túi giấy quen thuộc trong tay Tố Tâm, giương mắt nhìn về phía Tố Tâm.
Trong tay Tố Nhiên cầm một chén nước, ngón tay dài nhỏ đặt xung quanh chén trà, khóe môi nổi lên ý cười: "Cô thật đúng là làm người khác thương yêu, dù cho không có quan hệ máu mủ, bất luận chuyện gì tốt ở trong cái nhà này đều cho cô một phần! Cha xảy ra chuyện vẫn còn vui vui vẻ vẻ mà ở trên tiết mục cười nói, cha về rồi, cô trở về làm bộ làm tịch một phen, liền có tiền, tiền của cô... So với đóng phim minh tinh điện ảnh cũng còn nhiều hơn rất nhiều, cô nói xem có đúng hay không!"
Tố Tâm nhợt nhạt thở ra một hơi, đi tới trước mặt Tố Nhiên, đem túi giấy đưa cho Tố Nhiên.
Tố Nhiên cười cười trào phúng, tầm mắt đảo qua túi giấy trước mặt: "Cái này tôi cũng có một phần rồi, cha nhất định sẽ cho cô càng nhiều hơn, cô lại cho tôi, ngốc sao!"
Trong lòng biết mình và Tố Nhiên không cách nào ở chung vui vẻ, Tố Nhiên không tiếp, Tố Tâm cũng không có nhiều lời, cũng không có hết sức tìm đề tài làm ra một bộ muốn cùng Tố Nhiên sống chung hòa bình, xoay người muốn xuống lầu.
"Tố Tâm, cô biết không! thời điểm tôi biết thân thế thật của tôi, tôi kỳ thực cũng không hề hận cha mẹ ruột của cô nhiều như vậy, cũng không có hận cô, nhưng khi tôi trở về cái nhà này... Nhìn xem cha mẹ ruột của tôi đối với cô khó mà dứt bỏ cảm tình, nhìn xem người thân có quan hệ máu mủ với tôi, bởi vì cô rời đi mà nước mắt tuyệt vọng, khiến tôi cảm thấy... Tôi quay trở lại mới là sai lầm lớn!"
Tố Nhiên nắm chặt chén nước, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, Tố Nhiên nhếch môi, con mắt lại bị chua xót tập kích: "Vừa bắt đầu tôi cũng không muốn đến cái này nhà, nhưng là cha ruột của cô đem tôi bỏ ở nơi này, không chịu trách nhiệm rồi tự sát, để cho tôi không nhà để về! Mà cái gọi là nhà này, cho dù cô không ở... Cái bóng của cô cũng như hình với ảnh, nhiều lúc mẹ nhỡ lời gọi tôi là Tố Tố, những năm này cha tặng quà sinh nhật cho tôi, tất cả đều là dựa vào sở thích của cô, anh trai thì đối với tôi rất thờ ơ, như chính là tôi đến phá hủy người một nhà các người. Cho nên... Tố Tâm, tôi đặc biệt hận cô!"
Ánh đèn cầu thanh, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Tố Tâm, một tay cô vịn lấy thành cầu thang, quay đầu lại nhìn về phía Tố Nhiên: "Tôi hiểu cô đối với sự trao đổi thân phận trong quá khứ rất phẫn nộ, nhưng... Chúng ta đều là bị thay đổi! Khác biệt ở chỗ, tôi được hưởng thụ những thứ giàu có sung sướng mà cô đáng được nhận, mà cô lại phải trải qua những ngày tháng chật vật mà đáng ra nó là của tôi, đây cũng không phải điều tôi mong muốn! Cho nên tôi đối với cô mà nói chính là tội ác tày trời..."
*Có ai thương Tố Nhiên hơm nào!? Đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhaaaa *