Diệp Phàm thản nhiên nói, biết là tay này có việc mới tìm tới, bây giờ là đang tìm cách gợi chuyện mà thôi.
Quả nhiên.
Mai Công Lượng cười nói:
- Đêm nay cùng đi ăn một bữa được không?
- Được, được mời ăn là chuyện tốt, đang muốn tìm chỗ xin cơm.
Diệp Phàm cười nói, Mai Công Lượng cũng là người có thể kết giao, Mai gia dù sao cũng là gia tộc lớn ở Bắc Kinh, cũng có chút nền tảng.
- Câu lạc bộ giải trí Phong Diệp, thế nào?
Mai Công Lượng cười nói.
- Nơi tốt, được.
Diệp Phàm gật đầu, Cục trưởng Cục công an Địa khu Lâm Thiên có hai cô nhân tình là Đại Kiều và Tiểu Kiều, hai cô này mở ra Câu lạc bộ giải trí Phong Diệp quy mô không lớn lắm nhưng bên trong cũng có ăn uống, rất cao cấp, người bình thường không thể trả nổi.
Cũng không biết Hạ Hải Vĩ tra thế nào rồi, vẫn chưa làm gì được Lâm Thiên. Có lẽ anh Hạ cũng có vướng mắc trong lòng, không hạ bệ được Lâm Thiên thì trong lòng còn buồn bực. Đương nhiên Lâm Thiên cũng quá kiêu ngạo, cũng phải cho nếm mùi mới được. Hơn nữa, lần trước ở Hội nghị thường vụ Ủy viên Địa ủy mở rộng, tên này còn định chơi xấu mình, cũng phải trả thù mới được.
Lái xe đến Câu lạc bộ giải trí Phong Diệp, kỳ lạ là ở cửa lại thấy hai chị em Đại Kiều, Tiểu Kiều. Buổi tối hai chị em đều mặc váy hồng phấn, khiến người khác có cảm giác lãng mạn, kích thích.
Lâm Thiên cũng thật biết hưởng thụ, hai chị em này dáng người kiều diễm, lại gần mùi nước hoa tỏa nhẹ, Diệp Phàm vừa thầm chửi mắng gã này vừa đi vào trong đại sảnh.
Vừa vào cửa thì thấy Trung đoàn trưởng Mai bước lên cười nó:
- Cục trưởng Diệp, chúc mừng thăng chức.
- Lại thế rồi, sao lại bảo là thăng chức.
Diệp Phàm cười nói.
- Cục xây dựng tuy chỉ là một cục của Địa khu nhưng là Cục lớn, không gian hoạt động càng lớn, tiếp xúc được với những người ở tầng lớp cao hơn. Càng có lợi cho sự phát triển sau này.
Ở Ma Xuyên tuy cấp dưới của anh nhiều hơn, nhưng dù sao bên trên vẫn còn Bí thư, hơn nữa tình hình của Ma Xuyên đâu có tốt như ở Địa khu. Quan trọng hơn là Cục trưởng Diệp đã xây dựng được uy tín ở Ma Xuyên, có thành tích khiến người khác thán phục, ha ha.
Những lời của Mai Công Lượng cũng có chút đạo lý, quả thực là như vậy.
Nhưng Mai Công Lượng là người của Mai gia ở tBắc Kinh mà lại nói ra những lời này, như có vẻ đang nịnh nọt. Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ một Cục trưởng cỏn con như tôi, Mai Công Lượng anh cần gì phải nịnh bợ chứ. Tay này chắc chắn có ý đồ.
- Ha ha, một chút thành tích mà thôi.
Diệp Phàm cười rồi đi lên tầng, lại liếc Đại Kiều, Tiểu Kiều một cái, âm thầm thấy ánh mắt Mai Công Lượng cũng kín đáo liếc qua người hai chị em này.
Tuy kín đáo nhưng mắt Diệp Phàm lại tinh như mắt chim ưng, hắn khẽ nhủ thầm, lẽ nào Mai Công Lượng cũng có chút động lòng rồi, nếu vậy thì chưa biết chừng còn có thể lợi dụng việc này.
Cục trưởng Cục công an Địa khu Lâm Thiên không chỉ chọc giận Hạ Hải Vĩ mà mấy hôm trước trong Hội nghị Ủy vên thường vụ Địa ủy, khi Diệp Phàm đang đối chất cùng Đường Thiên Thạch thì Lâm Thiên là một trong những Ủy viên cũng đã châm chọc khiêu khích.
Hơn nữa còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, như định đưa mình vào chỗ chết. Nếu y đã muốn mình chết thì mình cũng sẵn sàng giẫm chết y.
Diệp Phàm nghĩ rồi cười nói:
- Trung đoàn trưởng Mai, hai chị em kia nhìn cũng không tồi.
- Ha ha, không tồi, dáng người rất nóng bỏng, lẽ nào Cục trưởng Diệp không chút động lòng hay sao?
- Động lòng cũng không bằng hành động, trung đoàn trưởng Mai nói xem có đúng không?
Diệp Phàm mỉm cười liếc Mai Công Lượng một cái, nói:
- Nhưng nghe nói hai chị em này đã có người theo đuổi rồi, anh muốn thành công e rằng khó.
- Ha ha, vậy sao, chỉ cần chưa thành thì vẫn là đóa hoa vô chủ. Hơn nữa, vui chơi qua đường, so đo quá thì cũng mất hay…
Mai Công Lượng cười mấy tiếng, tuy nói có vẻ thản nhiên nhưng dường như cũng đã có chút bị kích động. Hai người cùng đi lên lầu, Diệp Phàm cũng đã hài lòng, chỉ cần đặt chút mầm mống trong lòng Mai Công Lượng là đủ rồi.
Vào phòng đặt riêng.
Thấy đều là sĩ quan mặc quân phục dã chiến, toàn thượng tá, đại tá, có ba người đàn ông, trong đó có Trung đoàn trưởng trung đoàn 2 của sư đoàn dã chiến số 2 Hạ Thiên Dân hôm đó đã chặn xe lại.
Hơn nữa còn có ba nữ quân nhân xinh đẹp mặc váy, khuôn mặt thanh tú dịu dàng mà vẫn có sự rắn rỏi, cũng có nét cuốn hút riêng.
Thấy Diệp Phàm tiến vào, năm người ở trong đều nhìn lướt qua một cái.
- Cục trưởng Diệp, vị này chính là Sư đoàn trưởng Mã Thiên của sư đoàn dã chiến số 2 của chúng tôi.
Mai Công Lượng chỉ một người vai đeo hàm đại tá, ánh mắt bình thản, cười nói.
- Sư đoàn trưởng Mã, xin chào.
Diệp Phàm giơ tay ra.
- Xin chào Cục trưởng Diệp, mời ngồi.
Mã Thiên giơ tay ra bắt, gượng cười nói.
- Cục trưởng Diệp, xin chào.
Lúc này trung đoàn trưởng Hạ cũng đứng lên chào Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu đáp lễ.
Nhưng trong ba người đàn ông thì có một người khuôn mặt trắng trẻo, vai đeo hàm đại tá, xem ra còn ghê gớm hơn cả Sư đoàn trưởng Mã, ngồi đó lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, hừ nó:
- Cậu chính là Diệp Phàm, Cục trưởng cục xây dựng Địa khu Đức Bình.
- Phải, ngài là…
Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng, hỏi ngược lại.
- Chính ủy sư đoàn dã chiến số 2 Phí Khiếu Thành.
Phí Khiếu Thành hừ lạnh một tiếng.
- Hóa ra là Chính ủy Phí, nghe danh đã lâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, thầm nghĩ, nghe danh cái con khỉ.
- Nghe nói Cục trưởng Diệp rất oai phong, ngay cả sỹ quan của sư đoàn dã chiến số 2 cũng không coi vào đâu, ngang nhiên đùa giỡn, xem ra ở thời bình, tố chất của cán bộ địa phương cần được nâng cao, không có quân nhân chúng tôi bảo vệ tổ quốc, cái ghế quan của các anh có thể ngồi vững được sao?
Phí Khiếu Thành giọng điệu kinh người, lên giọng giáo huấn.
- Chính ủy Phí, lời này có ý gì?
Diệp Phàm nhíu mày, hừ nói. Liếc nhìn sư trưởng Mã một cái, thấy tay này vẻ mặt bình thản, cầm chén trà nhấp một ngụm, dáng vẻ ngồi xem kịch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Có ý gì, Sư đoàn dã chiến số 2 đang đuổi bắt phần tử nghi vấn là đặc vụ địch, anh dựa vào đâu mà ngăn cản, hành vị này của anh, nhỏ thì là ngang nhiên chống lại pháp luật, lớn thì là câu kết với địch.
Phí Khiếu Thành đúng là giỏi chụp mũ, nghĩ rằng có thể dọa Diệp Phàm sợ phát khiếp, nhưng lần này lão đã gặp phải một kẻ khác người.
"Mẹ kiếp, Túc Nhất Tiêu từ lúc nào đã trở thành phần tử đặc vụ của địch rồi, chính ủy Phí này xem ra không có ý tốt". Diệp Phàm thầm nghĩ, mặt nghiêm lại, hừ lạnh:
- Đuổi bắt đặc vụ của địch, cái này tôi không thấy. Ha ha, nếu thực sự là truy bắt, sao lúc đó trung đoàn trưởng Hạ không đưa lệnh truy bắt ra.
- Quân đội chúng tôi truy bắt đặc vụ của địch còn phải báo cáo với một cán bộ cỏn con như anh sao? Đây là đạo lý gì? Cục trưởng Diệp, đây là cơ mật quân sự, không phải trò đùa. Nếu việc này mà có hậu quả gì, anh sẽ phải ra tòa án quân sự đấy.
Chính ủy Phí càng hăng hái hơn.
- Vậy sao? Tòa án quân sự, thật là đáng sợ.
Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc Chính ủy Phí một cái, đột nhiên nghiêm mặt, hừ nói:
- Tòa án quân sự cũng phải làm việc theo luật pháp, Chính ủy Phí, đừng lấy cái đó ra dọa cán bộ địa phương chúng tôi, tòa án quân sự không thể dọa chúng tôi được đâu. Ít nhất đối với Diệp Phàm tôi mà nói, không có chút đáng sợ gì cả, hừ.
Rầm một tiếng.
Chính ủy Phí đột nhiên đập bàn, quay sang phía Hạ Thiên Dân hô:
- Đoàn trưởng Hạ, lập tức chấp hành.
- Dạ, Chính ủy.
Hạ Thiên Dân đáp, quay ra ngoài cửa kếu lớn, hai quân nhân oai vệ từ ngoài bước vào, hướng về phía Diệp Phàm.
- Sư đoàn trưởng Mã, các anh đang định làm gì đây?
Diệp Phàm thản nhiên ngồi trên ghế uống trà, giống như đang xem kịch.
- Ha ha, Chính ủy Phí đang thực hiện nhiệm vụ bình thường, tôi không có quyền can thiệp.
Sư đoàn trưởng Mã vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Trung đoàn trưởng Mai, anh có ý gì?
Diệp Phàm nhìn Mai Công Lượng nói.
- Cái này, xin lỗi Cục trưởng Diệp, tôi cũng không có cách nào khác.
Mai Công Lượng hai tay chắp vào nhau, vẻ mặt khó xử. Thực ra tay này thấy Diệp Phàm cao ngạo, định dạy cho một bài học.
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi là thiếu ta Trương Kỳ ở phòng quân vụ Sư đoàn dã chiến số 2, theo chỉ thị của chánh án tòa án quân sự căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu Lệ Vô Hải, xin mời anh về căn cứ một chuyến để quân đội điều tra. Mong anh phối hợp điều tra, nếu không, hừ…
Trương Kỳ giọng điệu đe dọa.
- Ồ, nhưng tôi không rỗi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, nhìn khắp lượt tất cả mọi người trong phòng.
- Đồng chí Diệp Phàm, lẽ nào muốn chúng tôi dùng biện pháp cứng rắn sao?
Trương Kỳ hừ giọng nói.
- Vậy sao? Thế này đi, để tôi gọi điện thoại hỏi Cố Thiên Kỳ, xem xem có thể dàn xếp được không, đổi ngày khác vậy.
Diệp Phàm thản nhiên nói, ba tiếng Cố Thiên Kỳ vừa nói ra, tất cả mọi người đều thoáng có chút kinh ngạc.
- Xin cứ tự nhiên.
Chính ủy Phí còn cho rằng Diệp Phàm đang đùa, một Cục trưởng cục xây dựng cỏn con sao có thể quen được với Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 2 Thủy Châu, thiếu tướng Cố Thiên Kỳ được, có lẽ là hắn đã từng nghe thấy tên, lôi ra dọa người thôi.
Sư đoàn trưởng Mã vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Diệp Phàm, dường như có ý nói, nhóc con, gọi đi, xem ông đây vạch trần trò trẻ con của cậu.
Đối với quan hệ giữa Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng gã này cũng có chút nghi ngờ, hơn nữa bây giờ Thiết Chiêm Hùng đã chuyển sang Bộ công an, gã cũng đã yên tâm hơn nhiều.
- Ha ha, là ông anh Thiên Kỳ sao, gần đây bận gì thế?
Diệp Phàm lôi điện thoại ra, cười nói.
- Bận lắm, sắp hết năm rồi, mẹ kiếp, thật là lắm việc.
Đầu bên kia vang lên tiếng nói vang rền của Cố Thiên Kỳ, vừa mở mồm đã kêu.
Rồi ông ta cũng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Lạ thật đấy, có phải mặt trời mọc đằng tây không mà chú em lại gọi điện cho tôi thế. Có phải là kiếm được thứ đặc sản gì lại nấu nồi canh đại bổ gì không. Đúng là không tồi, lần trước uống canh đấy xong, tôi cả đêm không ngủ, thịt rắn đấy lợi hại thật, ôi… Đáng tiếc là không có lão Thiết, nếu không ba ta uống say mới sướng.
- Ôi, chẳng phải đang gặp rắc rối sao...
Diệp Phàm cố ý thở dài, Cố Thiên Kỳ trong lòng thầm chấn động, thầm nghĩ phải chăng là đám thuộc hạ nào của ông ta lại trêu chọc vào tên sát thần này rồi, vội hỏi:
- Phiền phức gì, nói tôi nghe xem.
- Sư đoàn dã chiến số 2 ở Đức Bình do anh quản lý phải không?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.