Diệp Phàm nói, không sợ hãi gì.
- Ừ, Trường Đảng đi không uổng nhỉ, tiến bộ rồi đấy, không ngờ còn kiếm được cả một đống lý luận về mũ quan. Tôi thấy tư tưởng của cậu cũng nghiêm túc đó, đừng có để rơi mất mũ trong đó không trèo lên được.
Muốn mũ cũng được, nhưng phải làm được thành tích trước, không có thành tích chỉ khua môi múa mép thì có thể kiếm được mũ quan sao?
Tặng quà mà nói, nhận chút quà thì cũng chỉ có thể giúp chút sức nhỏ thôi. Một kẻ ăn hại, cậu có tặng lãnh đạo người ta bao nhiêu quà đi nữa người ta có dám trọng dụng cậu không? Cho nên, thành tích là quan trọng nhất.
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói.
- Không có cách nào cả Bí thư, chính ông sắp xếp tôi đi ban Tổ chức cán bộ, hiện nay đúng là đã rơi vào đống mũ rồi. Ngày nào cũng phải suy xét vấn đề mũ nón của các cán bộ.
Sáng sớm mở mắt ra là khảo hạch cán bộ này, kết quả, đương nhiên là vấn đề có cấp mũ quan hay không.
Nhưng, gần đây Trưởng ban Cổ lại sắp xếp tôi đi làm Đại hội thuyền rồng, chẳng có thời gian để tiếp xúc vấn đề mũ quan.
Vốn chuyện này do Trưởng ban Phượng phụ trách, không ngờ hiện nay anh ta lại trút hết lên đầu tôi.
Diệp Phàm đem Đại hội thuyền rồng ra, dĩ nhiên là muốn thăm dò cách nhìn của Triệu Xương Sơn một chút. Xem xem có thể thăm dò được ông ta vừa ý ai không.
- Đây là do Trưởng ban Cổ tín nhiệm cậu, Đại hội thuyền rồng là một hoạt động do ban Tổ chức cán bộ thực hiện. Nhưng, cũng phải suy xét rõ mọi tình huống, đây là việc đầu tiên từ khi cậu vào ban Tổ chức cán bộ, phải nâng cao góc nhìn đối với chính trị, không thể coi đó là trò đùa được. Làm cho tốt mới có thể thể hiện trình độ của cậu.
Triệu Xương Sơn sắc mặt nghiêm túc.
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tiểu Diệp, công việc tổ chức là một công việc nghiêm túc, so với những việc khác, tính đặc thù lớn hon nhiều. Có thể, chỉ cần một chút vô ý của cậu, người các cậu chọn làm phải chuyện gì, thì tai họa sẽ liên quan đến dân chúng cả một vùng. Cho nên, phải thật thận trọng, thận trọng và thận trọng mới được.
- Tôi biết rồi!
Diệp Phàm gật đầu, nhưng, rất thất vọng, Triệu Xương Sơn chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của Đại hội thuyền rồng. Xem ra, Đại hội thuyền rồng này thực sự là cuộc thi đấu chọn mũ quan. Triệu Xương Sơn không có ám chỉ gì, làm cho Diệp Phàm chẳng thể cân nhắc được suy nghĩ trong lòng của lão già này.
- Nói đi, lần này đưa cá đến, là muốn mũ quan cho ai?
Triệu Xương Sơn trong nháy mắt, đã chuyển đề tài về con cá.
- Bí thư Triệu, lần trước ở Bắc Kinh cũng có gặp ông Triệu. Chân của ông ấy hiện nay đang trong thời gian hồi phục, cá này vừa hay có thể bồi bổ, hơn nữa, nếu phối với một số thảo dược hiệu quả càng cao, những thảo dược này tôi cũng đã phối xong cả rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm chuyển sang Tiệu Bảo Cương. Dĩ nhiên không thể trực tiếp đề cập đến Lý Quốc Hùng, đành phải vây Ngụy cứu Triệu, đợi thời cơ tung Lý Quốc Hùng ra,
- Ờ, chuyện này tôi cũng biết, Tiểu Tứ có nói với tôi rồi, chuyện này, tôi thực sự phải cảm ơn cậu một tiếng.
Triệu Xương Sơn thái độ tốt hơn nhiều. ói đến cha ông, ông vẫn rất hiếu kính.
- Phục vụ lãnh đạo là phận sự của cấp dưới mà.
Đồng chí Diệp Phàm khiêm tốn.
- Ồ! Xem ra tư tưởng nhận thức của đồng chí tiểu Diệp được nâng cao rồi! Nhưng, cậu phải biến thành sự thực đi, đừng chỉ treo bên miệng, chẳng thấy cậu vì lãnh đạo phục vụ được mấy lần.
Triệu Xương Sơn hừ một tiếng, trong lời nói có ẩn chứa ý châm chọc.
Lão Triệu nói vậy là có ý gì, lẽ nào ngầm chỉnh mình chưa đủ bán sức làm việc cho ông ta? Diệp Phàm trong lòng lóe lên suy nghĩ, miệng nói:
- Tôi sẽ ghi nhớ lời của Bí thư Triệu.
Lại nói tiếp:
- Cá này câu từ Nguyệt đầm ở Ngư Đồng đấy ạ, mùa này nghe nói đúng mùa của loại cá này. Lần trước gặp đồng chí quyền Bí thư Ngư Đồng Lý Quốc Hùng, ông ấy nói nếu có gặp Bí thư Triệu thì nhờ tôi chân thành gửi lời mời, nếu Bí thư Triệu có thời gian rãnh thì đến Nguyệt đầm câu cá.
- Lý Quốc Hùng…
Triệu Xương Sơn miệng lẩm nhẩm không nói già. Diệp Phàm cũng yên lặng ngồi, đôi mắt ưng ngầm quan sát phản ứng của đồng chí Lão Triệu. Nhưng, đồng chí lão Triệu tâm tư quá thâm sâu, ngay cả đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng chẳng nhìn được ông ấy có chút biến hóa nào trên mặt.
Thật lâu sau, Triệu Xương Sơn hừ giọng nói:
- Bảo anh ta làm cho tốt chuyện của Ngư Đồng đi, làm ra cái sọt lớn ấy, chuyện Ngư Đồng không gấp.
- Lời nói của ông tôi sẽ truyền đạt không sót chữ nào.
Diệp Phàm giật mình, cân nhắc mở miệng. Triệu Xương Sơn có thể nói như vậy, lẽ nào cũng tán thành Lý Quốc Hùng. Bằng không, sao lại bảo ông ta làm tốt công việc, có phải là nói chuyện Bí thư thành ủy không gấp…
- Lần này đến trường Đảng học tập, cậu có đến chỗ Thủ tướng báo cáo công việc đúng không?
Triệu Xương Sơn lại chuyển đề tài, nói đến chuyện này.
Trong lòng Diệp Phàm căng ra, chẳng biết trả lời thế nào cho đúng. Thủ tướng giao mình điều tra việc đẳng sau thảm án 88, chuyện này chắc chắn thủ tướng không nói với Triệu Xương Sơn. Nếu có giao cho Triệu Xương Sơn thì chuyện này sẽ do Triệu Xương Sơn nói với mình chứ không phải thủ tướng.
Cho nên, chuyện này có chút phức tạp. Nếu đem ý của Thủ tướng nói ra chắc chắn không được, nếu không nói sau này Triệu Xương Sơn biết thì chắc chắn sẽ rắc rối.
Sẽ cho là đồng chí Diệp Phàm anh lông cánh đủ mạnh rồi, nên trực tiếp đâm lên lãnh đạo đúng không? Lãnh đạo ghét nhất là cấp dưới làm việc vượt cấp của mình. Cũng có thể nói, bản thân sẽ không là một vật trang trí. Đơn giản chỉ là vấn đề thể hiện quyền lực thôi, quyền lực chính là lợi ích, anh không cho quyền lực tương xứng dĩ nhiên người ta cũng không có lợi ích.
- Vâng, lúc đi câu cá ở Quốc Tân quán, thủ tướng đang tiếp đãi lãnh đạo của một tiểu quốc ở Châu Phi. Tôi thì đang học ở trường Đảng trung ương, gần đó, cho nên, trong khoảng thời gian nửa tiếng rãnh rỗi đã gọi tôi đến báo cáo thảm án Ngư Đồng.
Diệp Phàm nói, đương nhiên là muốn nói đại khái cho qua chuyện.
- Thủ tướng muốn nghe bó cáo, cậu chắc chắn là nói đúng sự thực. Toàn bộ đúng là như vậy, không bẻ cong lừa dối cho qua chuyện chứ.
Triệu Xương Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thằng nhãi trong lòng giật thót, câu nói này của đồng chí lão Triệu huyền cơ rất sâu. Rốt cuộc là đang nói mình có đánh lừa tổng thống không hay là nói mình vừa nãy có lừa dối đồng chí lão Triệu không…
- Đúng vậy, tôi báo cáo đúng tình hình thực tế. Nhưng, khi tôi nói đến bí mật của động chí Lô An Cương nói với tôi trước khi chết, Thủ tướng có hơi nhíu mày.
Diệp Phàm quyết định lờ mờ một chút, đến lúc đó đồng chí lão Triệu có cho rằng mình giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện thì cũng không nghĩ mình không tôn trọng ông ấy.
- Chuyện này có thể làm Thủ tướng nhíu mày?
Triệu Xương Sơn vẻ mặt thản nhiên, tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, Triệu Xương Sơn cũng hơi nhíu mày, xem ra, ông ta cũng rất chú ý đến bí mật Lô An Cương nói trước khi chết.
- Lúc đó đồng chí Lô An Cương nói với tôi, dưới sơn trang Đông Pha có bí mật. Cho nên, tôi đã bảo đồng chí Vương Triều đi dọn dẹp, vừa dọn dẹp được đống rác rưởi đó, thì tôi lại bị cách chức. Còn Vương Triều bị người ta đuổi đi. chuyện này dừng lại ở đó.
Diệp Phàm nói thật. Dĩ nhiên cũng có chút bất mãn với quyết định của Tỉnh ủy, bao gồm chữ ký của Triệu Xương Sơn.
- Ờ…
Triệu Xương Sơn ờ khẽ, chậm rãi nhấp ngụm trà. Tay cầm trà có ý tiễn khách. Diệp Phàm biết điều đứng lên tỏ ý cáo từ.
- Cậu muốn nghe lời của Thủ tướng.
Sau lưng truyền đến giọng nói không ẩn chứa chút tình cảm gì của Triệu Xương Sơn. Diệp Phàm biết, Triệu Xương Sơn cân nhắc chuyện mình ngầm điều tra.
- Haizz… thước sao có thể ngắn dài giống nhau?
Diệp Phàm nhìn quanh, đột nhiên phát hiện trên tủ nhỏ bên cạnh Triệu Xương Sơn có đặt ba khúc gỗ làm thước đo, thuận miệng nói. Kỳ thực là nên nắm chắc chừng mực nào, thì đang ngầm xin ý kiến của Triệu Xương Sơn.
Triệu Xương Sơn là ai, vừa nghe đã hiểu rõ, miệng nói:
- Chừng mực ở trong lòng, tùy tâm mà nắm.
- Vâng!
Diệp Phàm gật đầu bước ra ngoài. Ra đến cửa, quả thực muốn chửi mẹ nó, Triệu Xương Sơn đúng là lão già giảo hoạt, lão này căn bản chẳng thể hiện tháo độ gì, bảo mình tự nắm giữ. Cái này, bảo mình nắm giữ thế nào chứ, nếu như vượt quá ý của đồng chí lão Triệu, không tới được ý của Tổng thống thì sao, Diệp Phàm cảm thấy đầu căng lên bị kẹp giữa hai người khổng lồ, đúng là làm khó mình mà.
- Đồng chí Quốc Hùng, Bí thư Triệu bảo tôi nói với ông câu này.
Diệp Phàm nói trong điện thoại.
- Trưởng ban Diệp, giờ cũng chưa muộn, đi ăn chút điểm tâm được không?
Lý Quốc Hùng vừa nghe, trong lòng co lại, tim đập thình thịch, một lát sau mới ổn định, nói lời mời.
- Thế thì… được…
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, chưa đến 10, dù sao cũng đang ở ngoài đường, nên đồng ý.
Tới nơi.
- Bí thư Triệu nói.
Diệp Phàm vừa nói ra, thấy mí mắt của Lý Quốc Hùng giật vài cái, biết ông ấy đang căng thẳng, cười nói:
- Bảo anh ta làm cho tốt việc ở Ngư Đồng, làm ra một cái sọt thật lớn, chuyện ở Ngư Đồng không cần gấp.
- Không cần gấp, không cần gấp…
Lý Quốc Hùng lẩm nhẩm, đột nhiên đứng lên, tay hơi run run, liên tục nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn, Trưởng ban Diệp, anh đúng là bạn của Lý Quốc Hùng tôi.
- Haha…
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng, biết trong lòng đồng chí lão Lý đã có quyết định lớn rồi.
- Trưởng ban Diệp, Bí thư Quản với cha của Lô An Cương trước kia cùng sống ở một thôn. Đó là lúc thanh niên tri thức phải về vùng quê.
Nghe nói Lô Cư Nhất và Bí thư Quản đều thích cùng một người con gái, tên là Lý Muội Dung. Nhưng, sau đó Lý Muội Dung được gia đình gả cho em trai Quản Thanh của Bí thư Quản.
Không lâu sau sinh Quản Phi, chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền. Nhưng, Quản Phi hiện nay thảm lắm, nghe nói được đưa qua Mỹ điều trị.
Lý Quốc Hùng đột nhiên kể ra những chuyện cũ, kỳ thực, trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm lớn.
Chuyện này vừa kể ra, sẽ khiến cho Bí thư Đảng - quần chúng Quản Nhất Minh này phẫn nộ. Đương nhiên, Lý Quốc Hùng biết Quản Nhất Minh không thích Diệp Phàm, lần trước chuyện mất chức là do Quản Nhất Minh bày ra. Lúc mất chức Lý Quốc Hùng cũng có mặt ở hiện trường.
Lý Quốc Hùng hiện nay đồng ý kể ra chuyện này, kỳ thực cũng đem mình đứng đối lập với Quản Nhất Minh rồi.