Gần đây con gái ta vẫn dạy họ cách trồng lúa nước. Một khi việc này có thể hoàn thành, chúng ta căn bản cũng không phải lo lắng về đề miếng ăn.
Rốt cuộc cũng không để người dân bộ lạc chết đói vì thiếu lương thực.
Đường Châu Ái nói vô cùng kiên quyết.
- Hai người phụ nữ này tư tưởng cũng không lạc hậu, nếu quả thật có thể nâng đỡ họ lên, phỏng chừng muốn nắm hoàn toàn họ trong tay cũng có chút khó khăn.
Bởi họ đã có chút tư tưởng hiện đại. Đặc biệt là nữ tử này đã học qua đại học nên tư tưởng nhất định rất hiện đại.
Tuy nhiên đối với tình hình thay đổi hiện nay của tộc người Nạp Tây Mễ thật ra đã là tốt hơn rất nhiều so với trước đây rồi. Bằng không nếu yêu cầu chúng ta đi dẫn đường cho họ cũng là việc tương đối phiền phức.
Diệp Phàm nhỏ tiếng nói.
- Ừ, tuy nhiên ít nhất cũng dễ kết nối hơn. Đường gia cùng đại tù trưởng đương nhiệm thù hận rất sâu đậm.
Có lẽ chỉ cần chúng ta nhúng ta liên kết bọn sẽ bằng lòng hợp tác. Hơn nữa tôi cảm thấy Đường Châu Ái cũng là một nữ anh hùng.
Dã tâm cũng không nhỏ. Cô vẫn mong có thể thay đổi được hiện trạng cuộc sống của tộc người Nạp Tây. Một khi có cơ hội tin rằng cô ấy sẽ không muốn bỏ qua. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhân Bàng liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói nhỏ, khẽ cười nói:
- Hơn nữa dáng cô ấy không giống với một người lười nhác.
Tuy nói làn da giám nắng không giống với người phương Đông chúng ta. Nhưng da cô ấy cũng không hẳn giống người da đen, chỉ là so với chúng có vẻ mang chút màu tím nhạt.
Nhưng thật ra lại có nét đặc biệt. Anh Diệp chúng bỏ sức lực ra dìu dắt những cô gái này.
Về sau sinh một đứa con để nó kế thừa gia sản nơi này thì quần đảo Chris không thuộc về chúng ta rồi.
- Chủ ý này của cậu thật đúng thật là không thầm thường, cô gái này xem ra khó bắt đây. Thấy không, có cá tính, lòng dạ cũng rất tốt. Tuy nhiên đồng chí Nhân Bàng cậu không phải vẫn hay khoác lác mình là sát thủ tình trường sao, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu, thế nào? Tư tưởng của con gái ngoại quốc, nếm mùi vị cổ quái lẽ nào cậu lại không muốn thử?
Diệp Phàm nhỏ giọng cười khan một tiếng.
- Tôi không có năng lượng đó của Diệp Phàm cậu, cậu xem Xa Nhất Đao đạt thập nhị đẳng của đại viên mãn cũng sắp thành người hầu của cậu rồi, tôi chỉ là cộng lông, đảo Chris không của cậu thì của ai nữa. Về phần tiểu đệ tôi không đủ năng lực.
Vương Nhân Bàng nghiêm mặt nói.
- Chúng ta ra tay sắp sắp khống chế được toàn bộ phòng trong phòng ngoài rồi.
Diệp Phàm hướng về phía truyền khí hạ chỉ thị, đột nhiên mười mấy bóng đen tấn công. Không hề phát ra một tiếng cầu cứu. Trong phòng vẫn im lặng như thường.
- Các anh ở đâu ra?
Nhìn thấy đám người Diệp Phàm xuất hiện, Đường Châu Ái không ngờ lại không mấy làm bất ngờ, chỉ lạnh lùng hừ nói. Xem ra cô gái này tố chất tâm lí quả là không thấp.
- Chúng tôi muốn nói chuyện với cô.
Xa Thiên chuyển một chiếc ghế qua, Diệp Phàm tiện mông ngồi xuống.
Xa Thiên lại lấy từ trong hộp ra một điếu xì gà thơm châm cho Diệp Phàm. Mặt gã vênh lên, hai chân bắt chéo, bàn chân còn đung đưa.
Còn Vương Nhân Bàng lạnh lùng khoanh tay, còn thiếu cái kính dâm nữa là thành vệ sĩ chính cống. Hơn nữa Xa Quân lại đứng ở vách tường không hề lên tiếng, Diệp Phàm nghiễm nhiên mang tác phong một Lão đại trong phim của Hương cảng. Nhân vật này cũng là nhân vật Diệp Phàm phải hóa trang.
- Anh đến từ phương Đông?
Không ngờ Đường Châu Ái lại có thể nói tiếng phổ thông tương đối gượng gạo.
- Cô có thể nói tiếng Hoa, thật không đơn giản chút nào. Diệp Phàm cười rất thản nhiên, từ từ nhả ra một vòng khói.
- Con gái tôi là một thiên tài, không chỉ tiếng Hoa, nó còn có thể nói được 6 thứ tiếng như Anh, Nga...TQ với tư cánh là một nước lớn có dân số đứng thứ nhất thế giới, toàn thế giới đang nổi lên phong trào học tiếng Hoa, cho nên con gái tôi biết tiếng Hoa là chuyện thường tình.
Lúc này Đường Tín Thiên Trạch đang nằm nghiên trên giường thản nhiên nói, lão già này không ngờ vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Nghiễm nhiên chẳng để mắt đến tác phong của Diệp Phàm. Xem ra người ta cũng là kẻ tài cao gan lớn. Phỏng chừng sự nhanh trí của nữ nhi cũng biết vài câu Hoa ngữ máy móc này đã vạch mặt mấy kẻ ngốc.
- Qủa thật không đơn giản.
Diệp Phàm liếc nhìn Đường Châu Ái một cái, thản hiên cười nói.
- Các anh đến đây làm gì, đêm hôm đột nhiên tìm đến chỗ chúng tôi. Các anh cũng không phải người thường đâu nha?
Đường Châu Ái hỏi.
- Đương nhiên, người thường đâu dám đến chỗ của các người?
Diệp Phàm nói.
- Các anh rút cuộc muốn làm gì, đặt lên bàn rồi nói.
Đường Châu Ái đôi lông mày tuyệt đẹp kia, hừ lạnh nói.
- Muốn hợp tác với các người.
Diệp Phàm nói.
- Hợp tác là có ý gì. Tình hình của bộ lạc chúng tôi xem ra các anh cũng biết không ít. Có cái gì tốt đẹp mà hợp tác chứ, tài nguyên khoáng sản lại nghèo rớt mùng tơi, căn bản cũng không có nhu cầu hợp tác với các anh thì sao hợp tác được chứ.
Đường Châu Ái hỏi.
- Không phải ông muốn làm tù trưởng sao?
Diệp Phàm đi thẳng vào chủ đề, quả nhiên ngaycả Đường Tín Thiên Trạch cũng hơi sững sờ, đôi mắt đột nhiên bắn ra sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hừ nói:
- Anh bạn trẻ lời này của anh có ý gì vậy.
- Không có ý gì cả, chỉ là muốn giúp các ngươi ngồi lên vị trí đại tù trưởng.
Diệp Phàm vểnh chân lên nói.
- Thiên hạ này đâu có bánh trên trời rơi xuống, các anh nhất định đến đây có mục đích, bằng không miễn nói những thứ vớ vẩn này nữa.
Đường Châu Yêu không ngờ tỏ ra khá hống hách.
- Nha đầu nhãi nhép cô là cái đếch gì, một con đàn bà cũng dám làm bộ làm tịch trước mặt đại ca tôi, cô thất sự cho rằng mình tài giỏi sao?
Vương Nhân Bàng nhìn Diệp Phàm đang chăm chú nhìn mình, gã lập tức bước lên phía trước vung ra một chưởng, tét một tiếng văng ra cho Đường Châu Ái một cái bạt tai. Mặc dù nói Đường Châu Ái có tránh, nhưng bản lĩnh của hai người quá lớn căn bản tránh không nổi.
- Muốn làm gì vậy cậu thanh niên!
Nhìn thấy đứa con gái bị người ta tát một cái như đâm vào chính mình vậy, Đường Tín Thiên Trạch không ngờ vừa kịp vươn tay ra đỡ lấy đứa con gái đặt bên giường.
Hơn nữa trong nháy mắt bản thân đã trong tư thế tấn công Sói, một luồng nội khí tàn nhẫn sắc bén, linh hoạt cách không hướng đến người Nhân Bảng mà hỏi thăm.
Trong nội khí của Đường Tín Thiên Trạch Diệp Phàm cảm thấy không giống với những gì mình đã luyện tập. Luồng khí thô bạo cay nghiệt kia khiến người có thể trực tiếp cảm nhận được.
Bành...
Một tiếng vang dội, Xa Quân xuất trưởng nghênh đánh, bị dính một chưởng của Đường Tín Thiên Trạch phải lùi lại mấy bước mới có thể dừng lại.
Xa Quân nhìn Diệp Phàm, ý là chúng ta đối phó không nổi.
Diệp Phàm trong lòng mừng thầm, một chưởng của lão già này đã có thể đánh Xa Thiên ra như vậy thì bản lĩnh thật đúng không hề kém. Không chừng còn lợi hại hơn cả mình.
- Ăn của tôi một cái bạt tai!
Đường Tín Thiên Trạch vừa thấy lạp tức lấy khí thế, lại vung lên một chưởng đến hỏi thăm Diệp Phàm.
- Chỉ là thập nhất đẳng thôi mà. Nơi này không có cơ hội cho ông khoe khoang.
Xa Nhất Đao không ngờ rơi vào chỗ vách tường hừ lạnh một tiếng. Một chưởng cách không hướng tới Đường Tín Thiên Thạch mà vỗ.
Một luồng nội khí không kém cạnh gì đi tới. Đường Tín Thiên Trạch lập tức trừng lớn đồng tử, đẩy ra ngoài song trưởng muốn chống đỡ.
Bốp bốp bố...
Ba âm thanh giòn tan truyền đến, Đường Tín Thiên Trạch dính liền ba cái bạt tai của Xa Nhất Đao. Trên mặt lập tức hiện rất rõ dấu tay.
Sau đó người bị Xa Quân tóm lại nhấc bổng lên không trung. Đường TínThiên Trạch liều mình giãy giụa tuy nhiên điều đấy chỉ có thể nói là làm vô dụng.
- Không được làm tổn thương cha ta!
Đường Châu Ái liều mạng lao tới muốn giật cha mình xuống.
- Đối thủ của cô chính là tôi đây này!
Vương Nhân Bàng lại một phen ép chặt Đường Châu Ái trên giường không thể động đậy được.
- Nhẹ nhàng một chút Nhân Bàng.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Biết rồi!
Vương Nhân Bảng cười thu lại lực ở tay.
- Thả xuống!
Diệp Phàm hừ nói, phịch một tiếng, Đường Tín Thiên Trạch bị Xa Nhất Đao ném xuống giường cùng cô con gái.
- Thế nào, chúng tôi không đủ tư cách nói chuyện với các người sao?
Diệp Phàm nhả khói thuốc rất phóng khoáng, thản nhiên hỏi.
- Các anh rốt cuộc muốn làm gì?
Đường Tín Thiên Trạch lúc này giọng đã hòa hoãn hơn.
- Để con gái ông làm đại tù trưởng.
Diệp Phàm nói thẳng.
- Xem ra sau khi nó làm đại tù trưởng cũng chính là một con rối?
Đường Tín Thiên Trạch châm chọc hừ nói.
- Không thể nói như vậy, chúng ta hợp tác. Các người không muốn thay đổi hiện trạng của tộc người Nạp Tây sao? Nguyện vọng này chúng tôi có thể giúp các người thực hiện. Chúng tôi cũng không có ác ý gì. Nói thật đối với quần đảo Chris cách TQ chúng tôi xa như vậy chúng tôi cũng không hứng thú lắm. Tuy nhiên tộc ân oán giữa tộc người Nạp Tây và Pháp Chúng Quốc của Chu gia, hai ngươi hẳn là đã nghe qua?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Các anh là do Chu gia mời tới?
Đường Tín Thiên Trạch hừ lạnh nói.
- Cứ cho là vậy, chẳng qua là hợp tác thôi mà.
Diệp Phàm gật đầu.
Chúng tôi không muốn hợp tác với người nước ngoài. Chu gia và bộ tốc Nạp Tây chúng tôi đã có ân oán mấy trăm năm nay. Cậu thanh niên, cậu không thể chấm dứt được ân oán của chúng tôi. Các cậu bị gạt rồi, nhất định bị gạt rồi.
Đường Tín Thiên Thạch lạnh lùng hừ nói.
- Ồ, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình. Bọn họ nói hình như có ân oán trong chuyện kinh doanh vải da. Các người bán da, họ cũng bán da. Nếu chỉ là chút ân oán trong kinh doanh thì sao suốt mấy trăm năm qua chưa giải quyết rõ ràng. Lần này tôi đến thứ nhất là muốn làm việc với lão. Thứ hai để sau hãy nói.
Diệp Phàm giả bộ, vẻ mặt đầy hứng thú.
- Nói láo!
Đường Tín Thiên Trạch tức giận rống lên một tiếng.
- Yên lặng chút nào. Nếu không, hừ!
Xa Nhất Đao hừ một tiếng.
- Tôi muốn nói là tình hình thực tế. Bán da ân oán đâu có thể kéo dài đến thế. Chúng tôi chỉ là lột da thú đi bán,
Gía cả rất thấp, mà bọn họ lại là người thu mua da thú, chúng tôi thì có thể có ân oán gì chứ. Nhiều nhất là bị họ bức giá xuống quá thấp, sau đó không bán cho họ nữa.
Bọn họ đương nhên mất hứng vì da thú của chúng tôi chất lượng rất tốt, số lượng lại lớn, da thú loại này rất khó mua.
Những cái này chỉ là ân oán nhỏ nhặt biểu hiện bên ngoài mà thôi. Các anh không hiểu được, pho tượng của bộ tộc Nạp Tây chúng tôi vẫn thờ cúng từ mấy ngàn năm trước đã bị bọn Chu gia đê tiện lừa lấy đi.
Lúc đầu tổ tiên của bộ tộc Nạp Tây vì buôn bán da thú mà quen biết tổ tiên đê tiện của họ.
Hai người lúc ấy còn là bạn tốt, sau khi nhìn thấy pho tượng thần của chúng tôi tổ tiên đê tiện của bọn họ đã nảy ra dã tâm. Nói là muốn mượn hàng mỹ nghệ này để thưởng thức, cuối cùng pho tượng một đi không trở lại.
Người phương Đông, anh có hiểu sự sùng bái của bộ tộc Nạp Tây chúng tôi với thần linh không. Điều này đối với bộ tộc chúng tôi có thể nói là mối hận vô cùng sâu đậm.
Mấy trăm năm nay, chúng tôi vẫn muốn lấy lại pho tượng thần đó. Khồn ngờ Chu gia hận đột nhiên mang Moes đến áp bức chúng tôi.
Mấy trăm năm trước chúng tôi mệt mỏi vì đánh giặc Moes, còn Chu gia ngồi nhìn hổ đánh nhau. Đến mãi năm mươi năm trước chúng tôi mớ inhân cơ hội thoát khỏi sự giẫm đạp của nước Moses đối với bộ tộc Nạp Tây giành lại tự do.
Vốn muốn nhân cơ hội hỏi Chu gia lấy lại pho tượng thần về. Chỉ có điều Chu gia quỷ quái, uy hiếp chúng tôi, nói là nếu bốc hỏa lên sẽ tiết lộ đảo Chris của chúng tôi trước mặt người đời.
Hơn nữa tự mình ngầm tổ chức đội súng kíp. Điều này là một đả kích lớn đối với bộ tộc Nạp Tây chúng tôi.
Đường Tín Thiên Trạch tức giận nói.